Đi họp lớp cấp 2 dịp nghỉ lễ, tôi ngán ngẩm: Hoá ra họ đến để so đo ai làm sếp, ai lấy chồng đại gia, ai định cư nước ngoài

Tôi không nghĩ một buổi họp lớp có thể để lại cho tôi nhiều cảm xúc buồn chán đến vậy.

Đi họp lớp cấp 2 dịp nghỉ lễ, tôi ngán ngẩm: Hoá ra họ đến để so đo ai làm sếp, ai lấy chồng đại gia, ai định cư nước ngoài- Ảnh 1.

Tranh thủ dịp nghỉ lễ dài ngày, lớp cấp 2 của chúng tôi tổ chức buổi gặp mặt đầm ấm. Hôm ấy, tôi ăn mặc đơn giản – quần tây, sơ mi trắng, tóc buộc gọn gàng. Tôi không có xe sang, không đồng hồ hiệu, không túi xách hàng trăm triệu đồng. Tôi chỉ đến vì một lý do: M uốn gặp lại những người từng cùng tôi viết nên ký ức thanh xuân .

Buổi tiệc được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Khi tôi bước vào, đã có một nhóm bạn cũ đang rôm rả cười nói. Không ai chú ý đến tôi. Tôi tự đi lấy nước, chọn một bàn ít người ngồi.

Một lát sau, tôi bị kéo vào một nhóm chụp hình. "Chụp cái ảnh hồi xưa ai đen nhất lớp nhé!" – một người bạn hét to. Tất cả cười ồ lên, mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi gượng cười. Hồi cấp 2, tôi bị trêu là "than tổ ong" vì làn da nâu. Tôi tưởng chuyện đó đã trôi vào quá khứ. Hóa ra với họ, tôi vẫn chỉ là trò cười cũ. Với họ, câu nói chỉ đơn giản là "trêu đùa, không ác ý" nhưng với tôi, lời nói đó gây ra tổn thương lớn.

Đi họp lớp cấp 2 dịp nghỉ lễ, tôi ngán ngẩm: Hoá ra họ đến để so đo ai làm sếp, ai lấy chồng đại gia, ai định cư nước ngoài- Ảnh 2.

Khi MC là lớp trưởng cũ đứng lên "tổng kết thành tích lớp", mọi thứ như một buổi thi đua ngầm : Ai làm giám đốc, ai định cư nước ngoài, ai lấy chồng đại gia. Rồi họ bắt đầu khoe khéo chức vụ hiện tại, túi xách hàng hiệu, bộ đồ đắt đỏ, mỹ phẩm giá cao ngất ngưởng, thành tích học tập của con, tài sản nhà chồng,...

Có một người bạn trai từng ngồi cùng bàn tôi đứng lên vỗ ngực khoe khoang: "Thật may là hồi đó tớ không dính vào mấy đứa lông bông, đen đúa ngày xưa. Giờ nhìn lại thấy lựa chọn đúng!" Một lần nữa, ánh mắt lại hướng về tôi. Lúc đó, tôi cảm giác mình như đang bị lột trần giữa đám đông .

Tôi không nhịn được nữa. Tôi đứng dậy, cầm micro: "Cảm ơn các bạn đã cho mình biết một điều: Có những người lớn lên về tuổi tác nhưng chưa hề trưởng thành về nhân cách. Mình đến đây để gặp lại bạn cũ, không phải để bị nhắc lại như một trò đùa. Tạm biệt".

Không ai nói gì. Không ai giữ tôi lại. Tôi bước ra khỏi nhà hàng, gió đêm lạnh buốt. Nhưng tôi thấy… nhẹ nhõm. Tôi không cần chốn đó nữa. Không cần sự công nhận từ những người chỉ biết nhìn người khác bằng ánh mắt hơn thua, soi mói.

3 bài học sâu sắc từ buổi họp lớp "đắt giá"

- Không phải ai từng là bạn cũng mãi là bạn. Thời gian có thể phơi bày bản chất mà ta từng không nhận ra. Thời tuổi trẻ thanh xuân, khi mỗi chúng ta chưa vướng bận cơm áo gạo tiền, chúng ta có những người bạn hồn nhiên, vô tư, khăng khít với nhau như hình với bóng. Nhưng sau nhiều năm gặp lại, rất tiếc họ không còn là những cô cậu học sinh của năm đó.

- Không cần cố gắng hòa nhập với những nơi khiến bạn thấy nhỏ bé. Tự trọng không đến từ sự công nhận của đám đông, mà từ chính lòng kiêu hãnh bên trong bạn. Nếu buổi họp lớp không còn ý nghĩa, không có không khí ấm cúng, bạn cũng không nên gượng ép bản thân phải tham gia thường xuyên.

- Về công việc, người trung niên phải đối mặt với nhiều áp lực. Chúng tôi lo lắng về việc bị sa thải, chúng tôi mong được nghỉ hưu nhưng lại sợ cảm giác trống trải, cô đơn sau khi nghỉ hưu. Về mặt sức khỏe, chúng tôi phải thừa nhận rằng thể trạng không còn như xưa nữa. Một số người bạn của tôi xuất hiện nhiều tóc bạc, phải đeo kính đọc sách, một số bắt đầu chú ý đến huyết áp và lượng đường trong máu của họ. Sức khỏe là tài sản lớn nhất của người trung niên và đó cũng là thứ cần được trân trọng và duy trì nhất.

Link nội dung: https://tamnhindautu.vn/di-hop-lop-cap-2-dip-nghi-le-toi-ngan-ngam-hoa-ra-ho-den-de-so-do-ai-lam-sep-ai-lay-chong-dai-gia-ai-dinh-cu-nuoc-ngoai-a62943.html