Cụ bà U80, lương hưu 40 triệu đồng/tháng, 2 con đi du học, thành đạt hơn người nhưng tuổi già chẳng yên lòng: "Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không làm 1 điều"

Con cái thành đạt, lương hưu ổn định nhiều người tưởng tôi có một tuổi già viên mãn, đủ đầy, nhưng thực tế khó ai thấu hiểu.

 

Tôi năm nay 76 tuổi. Nhìn lại cuộc đời, tôi từng nghĩ mình là người may mắn. Tôi làm giáo viên trung học, chồng tôi là giảng viên đại học. Gia đình không giàu có, nhưng ổn định, đủ đầy. Hai con đều học hành giỏi giang, có tương lai rộng mở. Đó từng là niềm tự hào lớn nhất trong đời tôi.

Tôi và chồng luôn tâm niệm rằng, học vấn là con đường duy nhất để các con vươn lên, nên chưa bao giờ tiếc tiền đầu tư cho chuyện học hành. Con trai tôi được gửi đi du học ở Úc ngay từ bậc đại học. Con gái sau đó cũng sang Mỹ theo diện học bổng. Những ngày con báo tin đỗ đại học, nhận thư mời nhập học từ nước ngoài, cả gia đình vỡ òa trong niềm vui. Tôi từng tin rằng, đó là thành quả ngọt ngào nhất của những năm tháng làm cha mẹ.

Những năm đầu con đi học xa, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Mỗi dịp lễ Tết, cả nhà gọi video, nhìn nhau qua màn hình. Nhưng rồi, theo thời gian, các con bận rộn với công việc, cuộc sống riêng. Những cuộc gọi thưa dần. Những lời hứa "khi nào rảnh con sẽ về" cứ thế trôi theo tháng năm. Có năm, hai ba năm liền chúng không thể về thăm nhà.

Sau khi nghỉ hưu, vợ chồng tôi vẫn thấy đời sống an nhàn với mức lương hưu gần 40 triệu đồng/tháng. Chúng tôi cùng đi dạo buổi sáng, tham gia câu lạc bộ dưỡng sinh, khiêu vũ, đi du lịch cùng bạn già. Tôi từng nghĩ, chỉ cần có ông ấy bên cạnh, chúng tôi vẫn có thể sống vui vẻ, dù con cái ở xa. Nhưng rồi biến cố ập đến.

Tám năm trước, chồng tôi phát hiện bị suy thận. Cuộc sống đảo lộn từ đó. Những buổi đi dạo, những tối chuyện trò bên tách trà, dần bị thay thế bởi lịch chạy thận dày đặc và những đêm dài trong bệnh viện. Tôi cố gắng ở bên ông, làm chỗ dựa tinh thần, nhưng sâu trong lòng, tôi biết ông buồn. Không chỉ vì bệnh tật, mà còn vì sự vắng mặt của các con.

Chúng vẫn thường xuyên gửi tiền, lo viện phí chu đáo. Nhưng điều chúng tôi cần hơn cả là sự có mặt. Là những lần nắm tay nhau trong phòng bệnh, là một câu chuyện nhỏ mỗi tối, là cái siết tay im lặng mà ấm áp. Tôi nhớ mãi ánh mắt ông nhìn ra cửa sổ bệnh viện sau một cuộc gọi vội vàng từ con: xa xăm, trống rỗng, như đang mong chờ điều gì đó.

Chồng tôi qua đời trong sự lặng lẽ. Ngày đưa tang, chỉ có tôi và vài người thân. Các con không kịp về nhìn cha lần cuối. Khi chúng có mặt, linh cữu đã được đưa đi hỏa táng. Tôi nhìn các con đứng trước bàn thờ cha, lặng người, mà lòng như bị ai bóp nghẹt.

Cụ bà U80, lương hưu 40 triệu đồng/tháng, 2 con đi du học, thành đạt hơn người nhưng tuổi già chẳng yên lòng: "Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không làm 1 điều"- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

 Tôi trở về căn nhà trống vắng. Những bữa cơm không người ngồi đối diện, những sáng không ai hỏi "hôm nay mẹ thế nào?" khiến tôi thấy cô đơn đến nghẹt thở. Một lần, tôi bị ngã trong phòng tắm, nằm bất động hàng giờ cho đến khi người giúp việc đến phát hiện. Hôm đó, các con gọi về khóc rất nhiều, đề nghị đón tôi sang sống cùng ở nước ngoài. Nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn trở thành gánh nặng, càng không muốn phải làm quen với cuộc sống xa lạ ở tuổi này. Tôi đã sống gần cả đời ở đây, nơi từng có chồng tôi, có những ký ức chẳng thể thay thế.

Cuối cùng, tôi chọn vào viện dưỡng lão. Nơi đây có người chăm sóc, có bạn già trò chuyện. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là quyết định đúng đắn. Nhưng hóa ra, dù có người bên cạnh, cảm giác trống trải vẫn thường xuyên quay về. Những cuộc trò chuyện dở dang, những người bạn cũ lần lượt ra đi, để lại những khoảng trống không ai lấp nổi.

Mỗi dịp lễ Tết, tôi lại nhìn những cụ được con cháu đón về. Tôi vẫn nhận tiền chu cấp, vẫn có quà gửi từ nước ngoài, nhưng điều đó không thể thay thế một cái ôm, một bữa cơm quây quần, một ánh mắt quan tâm thực sự. Có những ngày tôi chỉ muốn nghe giọng nói của các con, nhưng khi gọi, đầu dây bên kia lại là lời xin lỗi: "Mẹ ơi, con đang họp."

Cụ bà U80, lương hưu 40 triệu đồng/tháng, 2 con đi du học, thành đạt hơn người nhưng tuổi già chẳng yên lòng: "Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không làm 1 điều"- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Tôi không trách các con. Tôi hiểu, chúng có cuộc sống riêng, có trách nhiệm với gia đình của chúng. Nhưng tôi vẫn xót xa, vì tôi đã từng mong con bay cao bay xa, mà quên mất rằng, điều cha mẹ cần nhất khi về già không phải là sự thành đạt, mà là sự hiện diện.

Nếu được quay ngược thời gian, tôi vẫn sẽ đầu tư cho con học hành, nhưng sẽ không đặt nặng việc con phải thành công ở phương trời xa. Tôi chỉ mong chúng sống gần, để có thể cùng ăn một bữa cơm bình dị, cùng trò chuyện mỗi ngày. Vì đôi khi, hạnh phúc lớn nhất của cha mẹ, chỉ đơn giản là được thấy con cái ở ngay bên mình.
*Bài viết là lời tâm sự của 1 cựu giáo viên, hiện đang sinh sống tại 1 viện dưỡng lão ở Hà Nội

Link nội dung: https://tamnhindautu.vn/cu-ba-u80-luong-huu-40-trieu-dongthang-2-con-di-du-hoc-thanh-dat-hon-nguoi-nhung-tuoi-gia-chang-yen-long-neu-thoi-gian-quay-lai-toi-se-khong-lam-1-dieu-a72616.html