Cách đây không lâu, nhóm bạn học cấp ba của tôi rục rịch bàn chuyện tổ chức họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp. Ban đầu, tôi cũng khá háo hức vì lâu rồi chưa có dịp gặp lại thầy cô, bạn bè. Những kỷ niệm xưa cũ ùa về khiến tôi muốn tham gia để hàn huyên, ôn lại chuyện cũ.
Thế nhưng, khi lớp trưởng đưa ra kế hoạch cụ thể, không khí trong nhóm chat thay đổi hoàn toàn. Theo đó, để buổi họp lớp được diễn ra “chuẩn chỉnh” và “xứng tầm”, lớp trường kêu gọi mỗi người đóng quỹ 2.000 NDT (hơn 7 triệu đồng). Khoản tiền này sẽ dùng để thuê địa điểm, chuẩn bị tiệc tùng, quà lưu niệm và một số hoạt động tập thể.
2.000 NDT không phải số tiền nhỏ, đặc biệt với nhiều bạn trong lớp vốn làm công ăn lương bình thường. Họp lớp suy cho cùng chỉ là gặp lại nhau, ăn bữa cơm, trò chuyện, vậy tại sao phải biến nó thành một cuộc phô trương hào nhoáng? Tôi thấy việc đóng quỹ khiến một số người bị đẩy vào thế khó xử nên đã lên tiếng phản đối.
Ngay sau đó, tin nhắn đổ về dồn dập. Người thì hỏi han, kẻ chế giễu, thậm chí có người mỉa mai: “Không thể nào, học sinh giỏi nhất năm đó mà ngay cả 2.000 NDT cũng không có sao?”
Thấy những tin nhắn đó, tôi không tranh luận, cũng không giải thích mà quyết định rời nhóm chat. Một phần vì tôi không muốn gây mâu thuẫn, một phần vì tin rằng mỗi người có quan điểm riêng.
Ngày họp lớp đến, bạn bè trong lớp quây quần tại một nhà hàng sang trọng do lớp trưởng sắp xếp từ trước. Trùng hợp thay, hôm ấy tôi cũng có mặt tại nhà hàng để kiểm tra công việc thường ngày. Chỉ khi bước vào, tôi mới nhận ra địa điểm được họ chọn chính là nhà hàng của mình. Sự tình cờ này khiến cả tôi lẫn bạn bè đều ngạc nhiên, không giấu nổi chút ngại ngùng.
Để xóa tan sự ngượng ngùng đó, tôi bước đến chào mọi người. Lớp trưởng thấy vậy cũng chủ động tiến đến bắt tay tôi, những người khác thì cười xòa để xua đi sự bất ngờ. Tôi cũng cười, nói rằng mình đến để chào hỏi mọi người chứ không phải để chứng minh điều gì.

Ảnh minh hoạ: Internet
Khi không khí buổi tiệc đã dịu đi, tôi lên tiếng giải thích: “Tôi không đóng quỹ không phải vì không có khả năng. Chỉ là tôi nghĩ họp lớp nên đơn giản, vui vẻ, không cần đặt nặng tiền bạc. Khi thấy mọi người chọn nhà hàng của tôi, tôi còn thấy vui nữa, vì có dịp vừa gặp bạn cũ, vừa được đón tiếp mọi người.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, không khí buổi tiệc dần cởi mở hơn. Chúng tôi cùng nhau ôn lại chuyện xưa, kể về những kỷ niệm thời đi học. Nhiều bạn thừa nhận rằng mức quỹ 2.000 NDT ban đầu thực sự khiến họ áp lực, nhưng ngại nói ra. Một số bạn thậm chí còn suýt bỏ ý định tham gia. Lớp trưởng nghe vậy thì gãi đầu hứa lần sau sẽ rút kinh nghiệm, không để chỉ vì tiền mà một buổi gặp gỡ vốn nên đầy ắp niềm vui lại trở thành gánh nặng cho mọi người.
Tôi không trách lớp trưởng, có lẽ cậu ấy cũng chỉ muốn tổ chức một buổi tiệc “đàng hoàng”. Nhưng đôi khi, càng cầu kỳ lại càng khiến người khác thấy xa cách. Một bữa cơm giản dị, vài câu chuyện thân tình, đôi khi còn đáng nhớ hơn nhiều so với một buổi tiệc xa hoa.
Nhìn lại, tôi nhận ra một điều: họp lớp, hay bất kỳ buổi gặp mặt bạn bè nào, quan trọng nhất vẫn là tình cảm và sự chân thành. Chúng ta tụ tập để nhớ lại những tháng ngày đã qua, để hỏi han nhau sau bao năm xa cách. Nếu biến nó thành nơi khoe khoang, so sánh, hoặc đặt nặng vấn đề vật chất, thì ý nghĩa ban đầu sẽ mất đi.
(Theo Toutiao)