Conic Boulevard

1h sáng, người lạ đến đập cửa nói ra 1 chuyện biến căn nhà trong mơ của tôi giờ thành “cơn ác mộng” đúng nghĩa

Cái giá cho sự cả tin của tôi thực sự đắt…

Câu chuyện được Tiểu Linh (30 tuổi, Tứ Xuyên, Trung Quốc) chia sẻ trên nền tảng Toutiao đang nhận về sự chú ý từ cư dân mạng. Ai nấy đều bàn tán về ý nghĩa của tình bạn thực sự và cái giá phải trả khi quá tin tưởng bạn thân.

Tôi là Tiểu Linh, 30 tuổi, đang là nhân viên văn phòng. Sau gần chục năm đi làm, nhờ sự hỗ trợ của bố mẹ và vay một ít từ ngân hàng, tôi cũng mua được một căn nhà của riêng mình. Ở thành phố đất chật người đông, giá nhà thì lúc nào cũng “trên mây”, nên khi Tiểu Loan - người bạn thân chơi với tôi từ hồi đại học bảo sẽ bán cho tôi căn nhà của nó ở ngoại ô, tôi mừng như bắt được vàng.

Căn nhà 2 tầng hơi cũ nhưng vẫn ở tốt, có giá 600.000 NDT (khoảng 2,1 tỷ đồng). Điều tôi ưng ý nhất là căn nhà ở khu dân cư yên tĩnh, dù hơi xa trung tâm thành phố nhưng lại thoáng đãng. Quả thực nghe giá tiền tôi hơi giật mình vì rẻ nhưng nghe Tiểu Loan nói cũng xuôi tai: “Lẽ ra cao hơn nhiều nhưng chỗ bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, chẳng lẽ tao lại làm khó mày à? Với lại mày cũng biết tao đang dự định chuyển đi nơi khác sống rồi mà. Nên sau này tao có về đây chơi thì mày cho tá túc đỡ tiền khách sạn là được”.

1h sáng, người lạ đến đập cửa nói ra 1 chuyện biến căn nhà trong mơ của tôi giờ thành “cơn ác mộng” đúng nghĩa- Ảnh 1.

(Ảnh minh hoạ)

Ai ngờ đâu Tiểu Loan không làm khó tôi, chỉ làm cho tôi một “vố".

Sau khi 2 bên hoàn tất các thủ tục giấy tờ và thanh toán, tôi hí hửng dọn vào ở, còn lên kế hoạch sơn sửa lại nhà, mua thêm đồ decor cho xịn. Những ngày đầu ở căn nhà đúng là chill thật, không khí trong lành, hàng xóm dễ thương. Nhưng trên đời làm gì có chuyện suôn sẻ như thế!

Tôi ở được 2 tuần thì bắt đầu có chuyện. Hôm đó là cuối tuần, tôi đang dọn dẹp sân vườn thì bà hàng xóm đi ngang qua. Một hồi nói chuyện vòng vèo thế nào bà bỗng dặn tôi nên cẩn thận vì hồi Tiểu Loan còn ở đây, thỉnh thoảng vẫn có mấy người lạ mặt bặm trợn đến đòi nợ. “Những kẻ đó toàn đến đập phá la lối lúc 1 - 2h sáng nên hàng xóm bị làm phiền lắm. Cháu đang ở một mình thì cứ phải an toàn là trên hết nhé. Cô cũng chưa rõ thế nào nhưng khi Tiểu Loan dọn đi thì âm thầm, cứ như đang chạy trốn vậy”.

Nghe xong tôi bán tín bán nghi, không biết tin ai. Một mặt vì bạn thân chưa từng làm liên luỵ gì đến tôi, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt đẹp. Một mặt vì người hàng xóm nói chuyện rất chân thành, không giống như đang có ý xấu. Và ngay đêm hôm đó, tôi đã biết sự thật.

Khoảng 1h sáng, tôi đang ngủ ngon lành thì nghe tiếng xô cổng ầm ầm. Giật mình bật dậy, tim đập thình thịch, tôi hé cửa sổ nhìn xuống thì thấy 3 - 4 người đàn ông lạ mặt đứng trước cổng, một người còn hét lên: “Mở cửa ra, tao biết mày ở trong đó, trả tiền đây không thì đừng trách!” . Tôi hoảng loạn thật sự, chân tay run lẩy bẩy, không biết làm gì ngoài việc khóa chặt cửa nẻo rồi trốn trong phòng nhắn tin và gọi điện cho Tiểu Loan nhưng không thể liên lạc được.

Cả đêm hôm đó tôi không ngủ được, ngồi co ro trong góc phòng, đầu óc quay cuồng với hàng tá câu hỏi, vừa lo lắng về sự an toàn của bản thân vừa hoài nghi về cái gọi là tình bạn.

1h sáng, người lạ đến đập cửa nói ra 1 chuyện biến căn nhà trong mơ của tôi giờ thành “cơn ác mộng” đúng nghĩa- Ảnh 2.

(Ảnh minh hoạ)

Sáng hôm sau tôi xin nghỉ làm, đi hỏi thăm thêm bạn bè chung và hàng xóm xung quanh về chuyện của Tiểu Loan. Hoá ra căn nhà này được cô ấy mua lại khoảng 1 năm trước để trốn nợ. Đến khi chủ nợ mò ra được dí tới quá nhiều thì cô ấy quyết định bán tống bán tháo, đẩy “quả bom” sang tay tôi để thoát thân.

Tôi gọi điện lại cho Tiểu Loan lần nữa và lần này cô ấy nghe máy. Tôi hỏi thẳng: “Mày bán nhà cho tao mà không nói gì về chuyện nợ nần là sao? Giờ tao phải làm sao với đám người kia?”.

Người bạn ấp úng một hồi rồi bảo: “Tao xin lỗi, tao cũng bí quá, không cố ý hại mày đâu, giờ tao cũng không biết xoay xở thế nào. Hay là mày lại bán căn nhà đó đi?” . Nghe xong tôi chỉ muốn hét lên nhưng vẫn cố kìm lại: “Rồi để người khác cũng phải chịu cảnh này như tao à?”. Cuối cùng, cuộc nói chuyện kết thúc trong sự ê chề vì tôi quá tin người, tình bạn hơn chục năm cũng tan vỡ theo cú lừa ngoạn mục đó.

Những ngày sau đó tôi không dám ở nhà mà dọn sang ở nhờ một người bạn khác để lánh tạm. Cùng với đó, tôi lắp thêm camera an ninh, khóa cổng chắc chắn. Đám người đòi nợ vẫn lảng vảng nhưng không dám manh động vì hễ có động thái phá hoại là tôi lại gọi điện báo với cơ quan chức năng.

Nhưng tôi cũng chưa dám về lại nhà vì căn nhà mơ ước giờ thành “cơn ác mộng” đúng nghĩa. Tôi cũng không biết phải xử lý thế nào, bán lại thì không ai dám mua, ở tiếp thì không yên tâm, đúng là tiến thoái lưỡng nan.