40 tuổi không có vàng để bán, cũng không có tiền để mua, thì có thất bại không?

Giữa thời buổi người người đầu tư vàng, nhà nhà tích sản, có một lớp người lặng lẽ bước sang tuổi 40 với hai bàn tay trắng.

Bước qua tuổi 40, người ta bắt đầu hiểu cảm giác “nghèo” không chỉ nằm ở ví tiền vơi đi, mà là khi trong đầu chẳng còn nổi một kế hoạch nào có thể thay đổi cuộc đời. Có lẽ vì thế, nhiều người bảo rằng, tuổi 40 là cột mốc khiến con người ta tỉnh táo nhất, nhưng cũng trống trải nhất.

Hồi còn trẻ, chúng ta tin rằng mình sẽ khác. Ta tin nếu chăm chỉ, nếu nỗ lực, nếu chịu khó học hỏi, thì đến một ngày nào đó, cuộc đời sẽ trả lại những gì mình đáng được nhận. Nhưng rồi đến khi 40, nhiều người ngỡ ngàng nhận ra, dù đã làm việc không ngơi nghỉ, vẫn chẳng có nổi một khoản tiết kiệm đủ lớn để an tâm. Thứ duy nhất họ có chỉ là vài món nợ chưa trả xong, vài ước mơ đã gác lại, và một niềm tin đang dần cạn.

Thất bại ở tuổi 25 có thể khiến ta bật khóc, rồi hôm sau lại bắt đầu lại. Nhưng thất bại ở tuổi 40 là cảm giác rơi tự do trong im lặng. Không còn ai để chia sẻ, không còn cơ hội để “làm lại từ đầu”.

40 tuổi không có vàng để bán, cũng không có tiền để mua, thì có thất bại không?- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Bạn ngồi nhìn người khác nói chuyện đầu tư vàng, bất động sản, cổ phiếu những thứ giờ nghe xa xỉ như một giấc mơ. Người khác khoe bán vàng trúng giá, còn bạn chẳng có vàng để bán, thậm chí cũng không đủ tiền để mua. Nghe qua tưởng nhỏ nhặt, nhưng đó chính là biểu tượng rõ ràng nhất cho khoảng cách giữa “người còn đường tiến” và “người đã bị bỏ lại”.

Người ta vẫn nói vui, tuổi 40 là lúc đàn ông nhìn lại sự nghiệp, phụ nữ nhìn lại thanh xuân. Nhưng ít ai dám nói thật rằng có rất nhiều người ở độ tuổi ấy, dù là đàn ông hay phụ nữ, đều phải gồng mình để giữ hình ảnh “vẫn ổn”. Họ không dám thừa nhận mình đã mỏi, đã sai, đã mất phương hướng. Bởi khi đã đi quá nửa đời người, cái mất không chỉ là tiền mà là lòng tự trọng.

Tuổi 40, người ta bắt đầu sợ những bữa tiệc họp lớp, sợ câu hỏi “dạo này làm gì?”, sợ phải mỉm cười khi nhìn bạn bè cùng trang lứa nói chuyện nhà đất, xe cộ, con học trường quốc tế. Có lẽ, không ai thua ai thật sự, chỉ là mỗi người đang chạy trên một con đường khác. Nhưng cảm giác bị tụt lại vẫn khiến tim người ta nhói lên mỗi khi soi gương, tự hỏi: “Mình đã sống sai ở đâu?”.

Ngày nhỏ, mẹ hay nói “trong nhà phải có chút vàng, lỡ ốm đau còn có cái bán”.

Khi ấy, tôi thấy bà thật lạc hậu. Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu rằng, người xưa không mê tín vật chất họ chỉ coi vàng như một niềm an tâm. Giữ vàng là giữ lấy sự yên ổn trước bất trắc, là chút phòng thân cho những khi đời không như ý. Và khi tuổi 40 đến, tôi mới thấy mình đã đánh mất điều đó. Không chỉ là vàng trong két, mà là sự chuẩn bị cho chính cuộc sống của mình.

Những năm tháng trẻ, ta dễ hào hứng với rủi ro. Ta có thể trắng tay, có thể nợ nần, vẫn dám tin rằng một ngày nào đó sẽ làm lại được. Nhưng tuổi 40, mỗi sai lầm đều trở nên nặng nề. Một quyết định sai có thể đánh đổi bằng cả tương lai. Bởi lúc ấy, thời gian không còn là tài sản, mà là thứ xa xỉ mà ta đang dần cạn kiệt.

Và rồi, trong khoảnh khắc nào đó, giữa những lo toan cơm áo, ta chợt hiểu: thất bại tuổi 40 không đến từ việc không có tiền, mà từ việc không còn dám tin mình có thể thay đổi. Khi bạn bắt đầu sống co lại, ngại thử, ngại học, ngại cả việc ước mơ ấy là lúc đời sống mất đi ánh sáng.

40 tuổi không có vàng để bán, cũng không có tiền để mua, thì có thất bại không?- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Nhưng cũng chính tuổi 40, lại là cơ hội để con người ta nhìn thấu bản thân. Bởi một khi đã nếm đủ cay đắng, ta mới học được cách trân trọng bình yên. Không có vàng để bán cũng không sao, nếu còn sức khỏe để làm việc, còn lòng tin để đứng dậy. Không có tiền để mua vàng cũng chẳng hề gì, nếu bạn vẫn giữ được lòng tự trọng và sự nhân hậu giữa đời đầy lọc lừa.

Thất bại, đôi khi, là món quà của đời để ta học cách sống chậm lại, sống đúng hơn. Ai rồi cũng có lúc trắng tay. Có người mất tiền, có người mất người, có người mất niềm tin. Nhưng nếu sau tất cả, bạn vẫn giữ được sự kiên định và bản lĩnh để bước tiếp, thì bạn chưa thật sự thua. Bởi tiền có thể kiếm lại, vàng có thể mua lại, nhưng bản lĩnh một khi mất đi mới là thứ khiến con người rơi vào nghèo đói thật sự.

Tuổi 40 không phải dấu chấm hết, mà là một vạch khởi đầu khác, nơi con người thôi mơ mộng, nhưng bắt đầu hiểu giá trị của từng đồng, từng phút, từng mối quan hệ, từng bữa cơm. Khi bạn thôi so sánh, thôi than phiền, thôi chạy đua, chính là khi cuộc sống bắt đầu dịu lại, và bình an cũng tìm đến.

Có người bảo, hạnh phúc là có vàng trong két, có nhà để ở, có xe để đi. Nhưng ở tuổi 40, hạnh phúc thật ra chỉ đơn giản là vẫn còn dám hy vọng. Dù trong tay chẳng có gì, nhưng trong tim vẫn còn một ngọn lửa nhỏ, ấy là điều đáng quý hơn mọi thứ vàng bạc trên đời.