Họp lớp sau 10 năm, tôi kêu gọi mọi người ủng hộ một bạn gặp khó trong lớp: Về nhà phát hiện bị chặn khỏi nhóm chung, nhưng lòng vẫn nhẹ nhõm

"Có thể tôi bị gạt khỏi nhóm chung, không còn được mời tham gia những buổi tiệc ồn ào. Nhưng điều quan trọng hơn là tôi đã làm đúng với lương tâm", người đàn ông này chia sẻ.

Bài viết dưới đây là chia sẻ của anh Trần (Trung Quốc) đang được chia sẻ trên nền tảng Toutiao.

10 năm sau ngày tốt nghiệp đại học, lớp chúng tôi cuối cùng cũng tổ chức một buổi họp mặt. Tin nhắn từ lớp trưởng vang lên trong nhóm chat: “Ngày 18 này, ai rảnh thì về Bắc Kinh gặp nhau một bữa nhé”. Chỉ trong vài tiếng, hơn nửa lớp xác nhận tham dự. Tôi cũng thu xếp công việc, mua vé tàu đêm, lòng háo hức xen lẫn hồi hộp.

Ngày ấy, chúng tôi từng cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn ở ký túc xá chật chội, chia nhau gói mì, cùng thức trắng ôn thi. Giờ gặp lại, mỗi người đều mang một dáng vẻ mới: có người thành đạt, đi xe sang, nói chuyện về dự án triệu tệ; có người an phận, lương vừa đủ chi tiêu; và cũng có người trông thấy rõ sự vất vả in hằn trên gương mặt.

Lời kêu gọi bị từ chối

Trong bữa tiệc, giữa tiếng cười ồn ào, tôi để ý đến Lưu Vỹ – cậu bạn từng là “cây hài” của lớp. Giờ đây, cậu ngồi lặng lẽ ở góc, áo sơ mi bạc màu. Khi tôi lại gần trò chuyện, mới biết hai năm nay Vỹ mất việc, vợ bệnh nặng, con nhỏ đang học tiểu học. Cả gia đình dựa vào số tiền ít ỏi từ công việc làm thêm.

Câu chuyện khiến tôi trăn trở. Trong lúc mọi người đang hăng say kể về thành tích, tôi bất chợt đứng dậy nói: “Chúng ta từng là bạn học, từng cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Hôm nay gặp lại sau 10 năm, chi bằng mỗi người góp một chút, giúp Vỹ vượt qua giai đoạn này. Không nhiều thì ít, nhưng là tấm lòng.”

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Một vài ánh mắt nhìn tôi đầy bối rối, số khác thì cụng ly tiếp tục cười nói như chưa nghe thấy. Có người khẽ bảo: “Việc ai nấy lo, ai cũng có khó khăn cả.” Lớp trưởng cười gượng: “Ý kiến tốt, nhưng có lẽ chúng ta nên bàn sau.”

Ảnh minh họa

Tôi không nói thêm. Trong lòng hiểu rõ, sự nhiệt tình của mình có thể làm mất vui. Nhưng tôi tin rằng tình bạn 10 năm vẫn có thể nhen nhóm một chút sẻ chia. Bữa tiệc kết thúc, tôi lặng lẽ rời đi, còn nhắn riêng cho vài người bạn thân thiết, hy vọng họ có thể giúp đỡ Vỹ đôi chút.

Phát hiện bị loại khỏi nhóm lớp 

Tối về đến nhà, mở điện thoại, tôi giật mình khi thấy mình đã bị chặn khỏi nhóm lớp. Tin nhắn “bạn không còn trong nhóm” hiện ra lạnh lùng. Có lẽ, sự thẳng thắn của tôi đã khiến nhiều người khó chịu.

Thế nhưng, điều khiến tôi bất ngờ là ngay trong đêm, 3 người bạn cũ nhắn tin riêng cho tôi. Họ không nói nhiều, chỉ hỏi số tài khoản của Lưu Vỹ. Một người chuyển ngay 5.000 NDT, một người gửi 2.000 NDT, còn lại hứa sẽ đến tận nhà thăm. Tôi lập tức kết nối với Vỹ, để cậu nhận được sự hỗ trợ. Qua giọng run run trong điện thoại của cậu bạn, tôi nghe được sự biết ơn thật lòng: “Tôi không ngờ, sau bao năm vẫn còn người nhớ đến mình.”

Lúc đó, tôi bỗng thấy mọi điều mình làm đều xứng đáng. Có thể tôi bị gạt khỏi nhóm chung, không còn được mời tham gia những buổi tiệc ồn ào. Nhưng điều quan trọng hơn là tôi đã làm đúng với lương tâm. Không phải ai trong lớp cũng thờ ơ, chỉ cần một vài người còn giữ tình nghĩa xưa, đã đủ để một cuộc đời bớt đi gánh nặng.