Người EQ “thủng đáy” hay thích tiết kiệm kiểu này, rước bệnh vào thân dù còn trẻ măng

Tiết kiệm đúng là vàng, nhưng có những thứ tằn tiện lại chỉ hại thân.

Trong thời buổi cái gì cũng tăng giá, tiết kiệm là một phản xạ sống còn. Người thông minh sẽ biết cách chi tiêu hợp lý, không lãng phí năng lượng, tiền bạc hay thời gian. Nhưng đôi khi, trong nỗ lực sống gọn gàng và kiểm soát tốt bản thân, một số người lại vô tình mang tinh thần tiết kiệm vào cả cảm xúc, vào mối quan hệ, thậm chí vào… sức khỏe. Đó không còn là khôn ngoan mà là dại dột.

1. Tiết kiệm lời khen, tiết kiệm luôn kết nối

Người EQ thấp thường rất khó để buông một lời khen. Họ ngại thể hiện sự công nhận, sợ bị hiểu nhầm là nịnh bợ. Trong gia đình, họ không khen vợ chồng; với con cái, họ nghĩ khen nhiều lại tự mãn, còn ngoài xã hội thì càng không muốn ai lên mặt vì một lời mình nói. Thế nên thay vì một câu “Em làm tốt lắm”, “Bạn giỏi quá!”,... họ chọn im lặng như thể không có chuyện gì đáng ghi nhận.

Nhưng chính sự im lặng đó lại là con dao cắt đứt dần kết nối giữa người với người. Một lời khen đúng lúc là nhiên liệu của cảm xúc, nó tiếp thêm động lực, làm dịu đi áp lực vô hình. Càng tiết kiệm lời khen, người ta càng trở nên xa cách, hiểu lầm nhau và mất dần nhu cầu chia sẻ. Bạn nghĩ bạn đang giữ chừng mực nhưng thật ra bạn đang xây tường ngăn chính mình khỏi những điều ấm áp.

2. Tiết kiệm nỗi buồn, cơ thể phải gánh hộ

Có người xem việc thể hiện nỗi buồn là yếu đuối. Họ chọn cách tự vượt qua, tự xử lý nội tâm, và để mọi tổn thương ở lại bên trong. Ban ngày cười nói như không nhưng đêm về lại trằn trọc, mộng mị, tim đập nhanh, đau dạ dày - những triệu chứng rõ ràng của căng thẳng bị nén lâu ngày. Họ không nhận ra rằng khi cảm xúc không có lối ra, cơ thể sẽ buộc phải thay bạn phát tín hiệu cầu cứu.

(Ảnh minh họa)

Y học hiện đại đã chứng minh: các bệnh như trào ngược dạ dày, rối loạn giấc ngủ, huyết áp cao, đau đầu,... có thể bắt nguồn từ stress tâm lý. Việc tiết kiệm nỗi buồn không khiến bạn mạnh mẽ hơn, nó chỉ khiến bệnh tật len lỏi từ tinh thần sang thể chất. Bạn không nói ra nỗi buồn thì nó sẽ nằm im, chờ một lúc nào đó trỗi dậy bằng cách khiến bạn mệt mỏi, đuối sức và chẳng hiểu tại sao mình luôn thấy yếu.

3. Tiết kiệm sự sẻ chia, thành ra tự cô lập chính mình

“Không ai giúp được mình đâu, nói ra để làm gì?” - đó là tư duy phổ biến của người EQ thấp. Họ không muốn than vãn, không dám kể chuyện buồn, vì nghĩ rằng phiền người khác hay yếu đuối quá không hay. Thế là họ tự gồng, tự chịu, đến mức không còn ai biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Họ tưởng như đang sống độc lập, nhưng thật ra là đang tự tách bản thân khỏi mọi vòng tay giúp đỡ.

Con người không được thiết kế để sống một mình về mặt cảm xúc. Ngay cả khi lời chia sẻ không giải quyết được vấn đề thì việc có ai đó lắng nghe đã là liệu pháp rồi. Càng tiết kiệm sự sẻ chia, bạn càng sống trong cô đơn. Và cô đơn - theo nhiều nghiên cứu - là yếu tố làm tăng nguy cơ trầm cảm, suy giảm miễn dịch, thậm chí gia tăng tỷ lệ tử vong ngang ngửa hút thuốc lá. Không nói ra không phải là tiết kiệm, mà là từ chối chữa lành.

(Ảnh minh họa)

4. Tiết kiệm sự chăm sóc bản thân là dại chứ không phải khôn

Người EQ thấp đôi khi còn tiết kiệm cả với… chính mình. Họ nghĩ mình không xứng đáng để nghỉ ngơi, không cần đi khám bệnh sớm, không cần ăn ngon hay ngủ đủ. Lý do nghe có vẻ thực tế: để tiết kiệm tiền, để không phiền ai, để chứng minh rằng mình chăm được thân. Nhưng sự thật là cơ thể con người không vận hành mãi với chế độ tiết kiệm. Bạn bỏ bữa sáng, làm việc quên uống nước, ngủ không quá 4 tiếng/ngày,... đến lúc hệ miễn dịch sụp đổ thì tiền cũng chẳng cứu nổi.

Có những ca bệnh được phát hiện muộn chỉ vì bệnh nhân ngại đi khám, nghĩ rằng đau xíu thôi, rồi hết. Có những người đến lúc sập hẳn mới phát hiện mình bị tăng huyết áp, gan nhiễm mỡ, thậm chí bệnh hiểm nghèo chỉ vì tằn tiện với sức khỏe trong thời gian quá dài. Tiết kiệm là biết giới hạn còn bỏ bê cơ thể là hành vi vô trách nhiệm. Bạn không chăm mình, không ai chăm giùm được đâu.