Người đàn ông ở Mỹ gốc Hoa tên là Wei Min Patrick Patrick (tên tiếng Anh: Timothy Patrick) sinh ra tại Trung Quốc. Khi còn nhỏ, đôi mắt anh dần dần mất đi ánh sáng vì mắc bệnh thoái hóa võng mạc. Bi kịch nối tiếp, năm lên 5 tuổi, cha mẹ anh qua đời, ông bà nội ngoại lại bỏ rơi, buộc anh phải sống trong trại trẻ mồ côi.
Có câu nói: “Khi ông trời đóng lại một cánh cửa, ngài sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa sổ khác.” May mắn thay, năm 10 tuổi, Patrick được cha mẹ nuôi nhận về Mỹ sinh sống.
Đến nay, anh đã hoàn thành hai bằng đại học – piano và kỹ sư cơ khí, đồng thời trở thành kỹ sư cơ khí tại Airbus, một trong những hãng sản xuất máy bay lớn nhất thế giới. Hiện tại, Patrick sống ở thành phố Mobile, bang Alabama. Ngay sau khi tốt nghiệp Đại học Nam Alabama, anh đã được tuyển dụng và làm việc tại đây được 3 năm.
“Đọc” biểu đồ bằng xúc giác
Patrick kể rằng, hai năm đầu học tại khoa Kỹ thuật là quãng thời gian đầy thử thách, bởi sinh viên khiếm thị không có nhiều dữ liệu hỗ trợ. Nhờ phần mềm đọc sách trên máy tính, anh có thể tiếp cận tài liệu chữ viết, nhưng với vô số biểu đồ và hình ảnh trong ngành cơ khí, mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn. Sau nhiều lần thử nghiệm, anh tìm ra cách dùng máy in chuyên dụng để in biểu đồ dưới dạng nổi, từ đó có thể “đọc” thông tin bằng tay.
So với bạn học, anh phải bỏ ra nhiều công sức hơn. Trong thời gian theo học, Patrick thậm chí tranh thủ cả kỳ nghỉ hè để lên lớp. Ngoài giờ học chính, mỗi ngày anh còn tự học khoảng sáu tiếng, chỉ ngủ chừng bốn tiếng. Nhờ nỗ lực bền bỉ, anh đã hoàn thành chương trình học trong bốn năm, tốt nghiệp cùng thời điểm với các bạn.

Anh nói: “Dù ở trường hay trong công việc hiện tại, tôi luôn phải hợp tác với nhiều người khác. Nhưng tôi muốn hoàn thành phần việc của riêng mình, không muốn phụ thuộc, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho ai.”
Niềm đam mê piano và hai tấm bằng
Trước khi lấy bằng kỹ sư cơ khí, Patrick từng tốt nghiệp Cử nhân âm nhạc – chuyên ngành biểu diễn piano tại cùng một trường đại học. Để chơi được trôi chảy, anh phải ghi nhớ hàng loạt bản nhạc, rồi thuộc lòng để trình diễn. Ngay từ thời trung học, anh đã say mê âm nhạc và chọn piano là ngành học đầu tiên.
Tuy nhiên, do khó có thể tìm được một công việc ổn định sau khi ra trường, anh quyết định học thêm kỹ thuật. Niềm cảm hứng này còn đến từ cha nuôi – một kỹ sư, người mà anh thường theo cùng để sửa xe, từ đó nhen nhóm niềm yêu thích cơ khí.
Chi phí học tập, bao gồm học phí và thiết bị chuyên dụng, đều được chính quyền địa phương hỗ trợ chi trả.

Cha mẹ nuôi góp phần rất lớn nhờ cách nuôi dạy "độc lập"
Patrick tâm sự, anh thực sự may mắn khi được cha mẹ nuôi đón về Mỹ năm 10 tuổi. Nếu không, cuộc đời anh có lẽ đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Anh sinh ra ở tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Khi anh 5 tuổi, cha mẹ lần lượt qua đời, để lại anh cùng người chị gái lớn hơn, người luôn chăm sóc cậu em nhỏ. Sau đó, anh được ông bà nuôi dưỡng trong hai năm, nhưng đến năm 7 tuổi, chính ông đã bỏ rơi anh tại thành phố Quế Lâm. Từ đó, anh được chuyển vào trại trẻ mồ côi.
Cuộc đời Patrick rẽ sang hướng khác khi anh gặp một cô giáo người Mỹ đến dạy tiếng Anh tại trại trẻ. Vốn khao khát có 4 đứa con, bà lập tức nhận ra Patrick chính là mảnh ghép còn thiếu trong gia đình mình. Năm 10 tuổi, Patrick được nhận nuôi và sang Mỹ sống cùng ba người con ruột của bà.
Trong ký ức của Patrick, mẹ nuôi chưa bao giờ coi anh khác biệt. Bà dạy anh sống độc lập, chia sẻ việc nhà, và trực tiếp dạy học ngôn ngữ, lịch sử, toán học. Ngoài ra, bà còn tham gia tình nguyện ở nhà thờ, giúp người vô gia cư và nấu ăn cho bệnh nhân.

Anh nhớ lại, trong trại trẻ không phải đứa trẻ nào cũng có cơ hội đến trường – chỉ những em được coi là “bình thường” mới được đi học. Nếu không có sự giúp đỡ của mẹ nuôi, anh có lẽ đã chẳng bao giờ được cắp sách.
Đôi mắt của Patrick bị mù dần từ thuở nhỏ. Anh nói: “Tôi còn nhớ trước khi mù hẳn, mình vẫn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.”
Theo chẩn đoán tại Mỹ, nguyên nhân có thể do dây thần kinh thị giác phát triển bất thường hoặc do thoái hóa võng mạc, nhưng đến nay vẫn chưa có kết luận chính xác.
Ngày nay, Patrick vẫn thường trở về Quảng Tây, Trung Quốc, vừa để cảm nhận không khí quê hương, vừa mong tìm lại chị gái ruột. Chuyến gần đây nhất anh tới Bắc Hải vào đầu năm nay, đồng thời để lại mẫu DNA trong cơ sở dữ liệu địa phương với hy vọng một ngày nào đó sẽ có thông tin về chị.