Cơn đau đầu của Hàn Quốc: Hơn 421.000 người trẻ ở độ tuổi 20 không đi học, không đi làm, không tìm việc, khiến 38 tỷ USD thất thoát suốt 5 năm

Hàn Quốc, nền kinh tế phát triển tại châu Á, đang đối mặt với một thế hệ trẻ “đứng yên”.

Trong căn phòng nhỏ ở quận Gangnam, Seoul, Park Se-young – 28 tuổi, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng – bắt đầu buổi sáng của mình không phải bằng việc đi làm, mà là mở laptop… sau đó đóng lại sau vài phút. Đã hai năm kể từ khi rời giảng đường, Park vẫn chưa có việc làm. Không phải vì không đủ năng lực, mà vì cô “chưa sẵn sàng làm một công việc không xứng đáng”.

“Tôi đã gửi hơn 50 hồ sơ, nhưng hầu hết không có phản hồi. Nếu chỉ để đi làm tạm bợ, tôi thà ở nhà”, Park nói.

Câu chuyện của cô – xen giữa áp lực, mâu thuẫn và nỗi sợ thất bại – đang phản chiếu một thực tế nhức nhối: Hàn Quốc, nền kinh tế phát triển tại châu Á, đang đối mặt với một thế hệ trẻ “đứng yên” – những người không đi học, không đi làm, không tìm việc.

Theo The Korea JoongAng Daily, đến giữa năm 2025, Hàn Quốc có hơn 421.000 người trẻ ở độ tuổi 20 nằm trong nhóm “NEET” (Not in Education, Employment, or Training, tạm dịch không đi học, không đi làm, không tìm việc) – tăng gần 60% so với một thập kỷ trước. Những người này không phải “lười biếng”, mà nhiều khi là nạn nhân của một xã hội đã đẩy họ vào vòng xoáy kỳ vọng – nơi “không có việc làm tốt thì thà không làm gì cả”. Hệ quả không chỉ là mất mát cá nhân, mà còn là tổn thất khổng lồ cho nền kinh tế: theo báo cáo của Liên đoàn Công nghiệp Hàn Quốc (FKI), tình trạng thanh niên thất nghiệp kéo dài đã khiến quốc gia này thiệt hại khoảng 38 tỷ USD trong 5 năm qua.

Trong mắt Park và hàng trăm nghìn người cùng cảnh, vấn đề không chỉ là thiếu việc. “Có rất nhiều công việc, nhưng ít cơ hội để trưởng thành. Ai cũng muốn vào Samsung, LG, Hyundai, nhưng cửa rất hẹp. Còn các công ty nhỏ, lương thấp, môi trường kém ổn định – nhận cũng chẳng biết tương lai sẽ đi đâu,” cô thở dài.

Ở Hàn Quốc, tấm bằng đại học từng được coi là tấm vé vàng, nhưng giờ lại trở thành gánh nặng. Số người có bằng cao nhưng thất nghiệp tăng nhanh nhất trong nhóm tuổi 25–34.

Trước thực tế đáng lo này, chính phủ Hàn Quốc đang chuyển từ tư duy “tạo việc làm” sang “tái kết nối thanh niên với lao động”. Một chương trình mang tên Youth Employment All-Care Platform đã được triển khai, với ngân sách gần 1.000 tỷ won (tương đương 770 triệu USD), nhằm hỗ trợ những người trẻ bị “mắc kẹt” giữa học tập và việc làm. Thay vì chỉ tổ chức hội chợ việc làm, chính phủ tạo ra môi trường làm việc ảo để thanh niên được “thử việc” – mô phỏng các buổi phỏng vấn, thử thách nhóm, giao nhiệm vụ thực tế. Mục tiêu là khơi lại tinh thần chủ động và giúp họ khám phá xem mình thực sự muốn làm gì.

Park đã tham gia một trong những chương trình thử việc ảo này tại trung tâm thanh niên quận Seocho. “Tôi nhận ra mình đã sai. Không phải công ty không cần tôi, mà là tôi chưa chuẩn bị để được cần đến. Tôi không biết cách giới thiệu bản thân, không biết kỹ năng nào thị trường cần. Và điều tệ nhất là tôi không biết mình muốn gì,” cô nói. Sau khóa học, Park nhận lời làm trợ lý tại một startup nhỏ về công nghệ giáo dục – mức lương thấp hơn kỳ vọng, nhưng cô gọi đó là “điểm khởi đầu”.

Cơn đau đầu của Hàn Quốc: Hơn 421.000 người trẻ ở độ tuổi 20 không đi học, không đi làm, không tìm việc, khiến 38 tỷ USD thất thoát suốt 5 năm- Ảnh 1.

Các chuyên gia coi câu chuyện của Park là ví dụ điển hình cho thế hệ “thanh niên nghỉ ngơi” – những người mang trong mình cả kỳ vọng và sợ hãi. “Với người trẻ Hàn Quốc, thất nghiệp không đơn thuần là vấn đề kinh tế, mà là khủng hoảng bản sắc,” nhà xã hội học Lee Jae-min (Đại học Ewha) nhận định trên The Korea Herald. “Họ lớn lên trong môi trường mà thành công được định nghĩa bằng thương hiệu công ty, không phải kỹ năng hay hạnh phúc. Khi không đạt được, họ thấy xấu hổ, và thay vì tìm hướng khác, họ chọn dừng lại.”

Tuy vậy, việc đưa hàng trăm nghìn thanh niên “đứng yên” trở lại guồng quay không thể chỉ bằng vài dự án ngắn hạn. Vấn đề nằm sâu trong văn hóa cạnh tranh khốc liệt và khoảng cách giữa giáo dục và thị trường lao động. Nhiều người trẻ học quá lâu, chuẩn bị quá kỹ cho một cơ hội “hoàn hảo”, nhưng khi bước ra đời thực lại thiếu kỹ năng mềm, kinh nghiệm thực tế và sự linh hoạt. Trong khi đó, hệ thống tuyển dụng của các tập đoàn lớn lại thiên về bằng cấp, khiến vòng lặp “đào tạo – thất nghiệp” càng khó phá vỡ.

Một số địa phương đã thử nghiệm mô hình khác: Kết hợp đào tạo kỹ năng thực tế và trải nghiệm thực hành tại doanh nghiệp vừa và nhỏ, kèm theo hỗ trợ tâm lý và tài chính trong 6 tháng đầu. Kết quả ban đầu khả quan: gần 40% người tham gia tìm được việc ổn định, 25% tiếp tục học thêm hoặc khởi nghiệp. Dù con số chưa cao, nhưng ít nhất nó cho thấy, khi được trao cơ hội “bắt đầu nhỏ”, nhiều người trẻ sẵn sàng quay lại cuộc sống lao động.

Park giờ vẫn chưa có câu trả lời cho tương lai. Nhưng cô đã thay đổi cách nghĩ: “Trước đây tôi nghĩ, làm ở công ty nhỏ là thất bại. Giờ tôi thấy, không bắt đầu mới là thất bại.”

Ở Seoul, hàng trăm nghìn người trẻ như cô đang trong hành trình tìm lại niềm tin vào chính mình – giữa một xã hội mà “nghỉ ngơi” đôi khi chỉ là cách để trốn chạy khỏi nỗi sợ không đủ giỏi.

Câu chuyện của Hàn Quốc không chỉ là bài học về kinh tế, mà còn là lời cảnh tỉnh về cái giá của áp lực thành công. Một thế hệ được giáo dục tốt nhất trong lịch sử đang bị mắc kẹt giữa lý tưởng và thực tế, giữa khát vọng vươn cao và nỗi sợ rơi xuống. Việc chính phủ thúc đẩy “trải nghiệm việc làm ảo” chỉ là bước đầu. Cái cần hơn là thay đổi hệ giá trị – nơi khởi đầu nhỏ cũng đáng trân trọng, nơi “đi làm” không chỉ là “có việc”, mà là “tìm thấy hướng đi”.

Theo: Korea Herald, Strait Times