Theo Sohu, mới đây, sếp Vương, giám đốc một công ty tại Giang Tô, Trung Quốc, không giấu nổi niềm vui khi con trai đạt 560 điểm, tăng hơn 80 điểm so với năm trước. Dù chưa phải thành tích xuất sắc, nhưng với một thí sinh tự do như con trai ông, số điểm này đủ để vào một trường đại học tốt.
Vì quá phấn khởi, sếp Vương hào hứng chia sẻ tin vui với các nhân viên trong công ty. Chẳng mấy chốc, ai cũng biết chuyện, kể cả ông Lưu – một nhân viên bảo vệ.
Trùng hợp thay, năm nay con gái ông Lưu cũng thi đại học và đạt 701 điểm – một con số ấn tượng, chắc suất vào đại học top đầu. Gia cảnh không dư dả, bản thân ông Lưu cũng từng theo học một trường kỹ thuật rồi làm đủ nghề trước khi làm bảo vệ.
Với ông Lưu, con gái là niềm hy vọng lớn nhất của gia đình. Do đó, khi biết con đạt điểm cao, cả nhà ông đều vỡ òa vì hạnh phúc. Thế nhưng, niềm hân hoan ấy trong ông Lưu lại không được trọn vẹn.
Hóa ra, ở công ty ông Vương, mỗi khi con em nhân viên đạt thành tích nổi bật, mọi người đều có thói quen tặng quà chúc mừng. Vì thế, khi con trai sếp nhận giấy báo trúng tuyển, cả công ty đồng loạt gửi quà. Dù hoàn cảnh khó khăn, ông Trương cũng cố gắng góp 1.000 NDT ( hơn 3,6 triệu đồng) như mọi người, phần vì muốn chúc mừng, phần vì không muốn trở nên lạc lõng giữa tập thể.
Vài ngày sau đó, con gái ông Trương cũng nhận được thư báo nhập học chính thức từ một trường đại học danh tiếng. Đội bảo vệ nơi ông làm việc góp mỗi người 200 NDT, gom thành phong bao 1.000 NDT mừng cô bé.

Ảnh minh hoạ: Internet
Sếp Vương cũng nhanh chóng biết tin này. Ngay trong ngày, ông Lưu nhận được 800 NDT (hơn 2,9 triệu đồng) tiền mừng từ người lãnh đạo này. Số tiền trên được chuyển khoản qua Wechat, người gửi chỉ gửi tiền chứ không để lại lời nhắn gì. Ông Lưu thấy vậy thì chạnh lòng, tự hỏi: “Phải chăng vì tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ nên bị xem nhẹ?”
Sự thất vọng càng lớn bởi trước đó, ông Lưu luôn dành nhiều thiện cảm và sự kính trọng cho vị lãnh đạo này. Khi còn trẻ, ông từng là thợ điện của công ty, nhưng một tai nạn lao động bất ngờ khiến ông không thể tiếp tục công việc. Khi ấy, sếp Vương đã không sa thải mà chuyển ông Lưu sang bộ phận an ninh, giúp ông duy trì thu nhập ổn định. Ông Lưu luôn ghi nhớ ân tình đó, thế nhưng sự việc hôm nay vẫn khiến ông không khỏi chạnh lòng.
Tối hôm đó, khi gia đình đang ăn mừng con gái đậu đại học, điện thoại ông Lưu bỗng reo lên. Đó là tin nhắn từ giám đốc Vương: “Chúc mừng anh, con gái anh đỗ trường tốt. Tôi vừa chuyển 5.000 NDT (hơn 18,5 triệu đồng) để cháu mua điện thoại mới.”
Nhận được tin này, ông Lưu vô cùng bối rối, vội trả lời: “Cảm ơn sếp nhiều nhưng chiều nay ông đã chuyển 800 NDT rồi, tôi không thể nhận thêm.”
Ngay sau đó, sếp Vương gửi tin nhắn thoại: “Chiều nay tôi đang họp gấp, định chuyển 800 NDT sinh hoạt phí cho con trai, nhưng bấm nhầm gửi cho anh. Tôi vừa kiểm tra mới phát hiện sai sót. 5.000 NDT này là phần tôi chúc mừng con gái anh – con bé rất giỏi, xứng đáng được tặng một món quà.”
Nghe xong lời nhắn, ông Trương như trút được gánh nặng trong lòng. Hóa ra, không phải ông bị sếp xem thường hay bị bỏ quên, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Khi mọi chuyện sáng tỏ, ông Lưu mỉm cười không chỉ vì con gái đã chạm tới ước mơ, mà còn vì niềm tin vào sự tử tế của ông vẫn còn nguyên vẹn.
Sau tất cả, kỳ thi đại học năm nay không chỉ là dấu mốc quan trọng của con gái ông Lưu, mà còn là đánh dấu một bước ngoặt lớn trong suy nghĩ của người đàn ông đã ở tuổi xế chiều này. Trong hành trình đồng hành cùng con gái chạm đến ước mơ, ông cũng học được cách mở lòng, nhìn nhận mọi điều bằng sự bao dung và tin tưởng. Giữa những hiểu lầm, chạnh lòng và niềm vui vỡ òa, ông nhận ra: chỉ cần giữ được lòng tốt và sự biết ơn, cuộc sống rồi sẽ dịu dàng hồi đáp.
(Theo Sohu)