Mới đây, trên một diễn đàn dành cho những người quan tâm đến chuyện gia đình ở Trung Quốc, một bài viết của một người phụ nữ 38 tuổi đã gây ra cuộc tranh luận dữ dội.
Trong dòng chia sẻ dài, chị kể lại câu chuyện cha mẹ dốc hết tiền tiết kiệm mua nhà cho em trai, rồi quay sang yêu cầu chị gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt hàng tháng của họ. Câu chuyện không chỉ dừng ở vấn đề tiền bạc, mà còn chạm đến những nỗi đau sâu kín về sự thiên vị, công bằng giữa con trai và con gái trong nhiều gia đình.

Ảnh minh hoạ
Người phụ nữ viết, chị năm nay 38 tuổi, đã có con gái học đại học, công việc ổn định ở vị trí cấp trung của một doanh nghiệp nhà nước. Cuộc sống gia đình không dư dả, vợ chồng còn nợ tiền mua nhà, nhưng tạm coi là yên ổn. Ngược lại, em trai kém chị 5 tuổi, từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, học hành dở dang, công việc bấp bênh, chẳng để dành được nhiều.
Tháng trước, mẹ chị gọi điện thông báo tin vui: "Chúng ta mua nhà cho em con rồi!". Khi ấy, chị cũng mừng cho em, nghĩ rằng cha mẹ dùng chút tiền tiết kiệm để giúp đỡ. Không ngờ, đến hôm sau, cha mẹ lại thẳng thắn: "Toàn bộ tiền lương hưu, tích góp cả đời của bố mẹ, hơn trăm vạn, đều đưa cho em con. Giờ hai thân già chẳng còn đồng nào, chi phí sinh hoạt hàng tháng nhờ con lo".
Chị sững sờ. Không phải vì tiếc tiền phụng dưỡng cha mẹ, mà bởi chị thấy bị đặt ra ngoài mọi quyết định quan trọng. Hơn thế, chị đề nghị chia đôi trách nhiệm với em trai thì cha mẹ lại gạt đi, nói rằng "em con áp lực lắm".
Đỉnh điểm là khi chị biết thêm sự thật: bạn gái của em trai yêu cầu phải có nhà trả toàn bộ và không phải lo phụng dưỡng cha mẹ sau này, cha mẹ chị đã chấp nhận điều kiện ấy, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên vai con gái.
Chị đau đớn viết: "Trước giờ tôi nghĩ cha mẹ chỉ thiên vị. Giờ mới hiểu, trong mắt họ, con trai là bảo vật nối dõi, còn con gái chỉ là chỗ dựa có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Cuộc gọi của bố mẹ sau khi cho em trai tiền mua nhà khiến tôi nhận ra sự thật về tình yêu thương gia đình!".
Tranh cãi
Ngay khi bài đăng xuất hiện, hàng nghìn bình luận bùng nổ. Một bộ phận bạn đọc bày tỏ sự đồng cảm với người phụ nữ. Họ cho rằng cách hành xử của cha mẹ quá bất công: dồn hết tài sản cho con trai, rồi mặc định con gái phải gánh vác dưỡng già. Một tài khoản thẳng thắn: "Hiếu thảo không có nghĩa là chịu bất công. Chị ấy chỉ muốn chia đều trách nhiệm với em trai, điều đó hoàn toàn hợp lý".
Nhiều người cũng chia sẻ những trải nghiệm tương tự: từ nhỏ bị phân biệt đối xử, đến khi trưởng thành vẫn chịu thiệt thòi vì "quan niệm con trai nối dõi". Có người còn cho rằng, nếu cha mẹ cứ khăng khăng thiên vị, con gái có quyền giữ khoảng cách để bảo vệ gia đình nhỏ của mình.
Tuy nhiên, cũng có không ít ý kiến phản đối, cho rằng dù thế nào thì con cái vẫn nên hiếu thuận, cha mẹ già yếu thì không thể để thiếu thốn. Một bình luận cho rằng: "Đúng là cha mẹ có thiên vị, nhưng cũng vì muốn lo cho em trai có vợ, có nhà. Chị là con gái lớn, đã ổn định, lo thêm cho cha mẹ chẳng lẽ lại nặng lòng đến vậy?". Nhóm ý kiến này nhìn nhận việc phụng dưỡng cha mẹ là bổn phận không thể mặc cả.
Bài toán giữa công bằng và chữ hiếu
Tranh luận xoay quanh câu chuyện phản ánh một vấn đề muôn thuở: khi tình thân đặt lên bàn cân cùng tiền bạc và quan niệm truyền thống, ranh giới giữa công bằng và chữ hiếu rất mong manh.
Từ góc độ xã hội học, quan niệm "trọng nam khinh nữ" vẫn tồn tại trong nhiều gia đình. Con trai thường được xem là người nối dõi, được ưu ái về tài sản và kỳ vọng, trong khi con gái dù thành đạt vẫn bị mặc định phải hy sinh nhiều hơn. Điều này tạo ra những vết thương tâm lý kéo dài, như trường hợp của người phụ nữ trong câu chuyện.
Ở góc độ khác, chữ hiếu là giá trị đạo đức cốt lõi, không thể xem nhẹ. Con cái, dù trai hay gái, đều có trách nhiệm chăm sóc cha mẹ khi tuổi già. Nhưng hiếu thuận không đồng nghĩa với chấp nhận bất công. Một nhà tâm lý nhận định: "Khi cha mẹ thiên vị một bên, sự hiếu thuận mù quáng của bên còn lại chỉ làm kéo dài vòng lặp bất công, khiến tình cảm gia đình rạn nứt".
Câu chuyện của người phụ nữ 38 tuổi đã gợi ra một bài học: tình thân không thể chỉ đo bằng máu mủ, mà còn cần sự công bằng và tôn trọng. Cha mẹ có quyền lựa chọn, nhưng con cái cũng có quyền giữ ranh giới.
Hiếu thuận là nghĩa vụ, nhưng không có nghĩa phải gánh vác một cách vô điều kiện, để rồi hy sinh chính hạnh phúc gia đình nhỏ của mình. Bởi lẽ, một người con biết tự bảo vệ bản thân, vẫn yêu thương cha mẹ nhưng dám nói "không" với bất công, mới có thể nuôi dưỡng được tình cảm bền vững lâu dài.
Như chính lời kết của chị trong bài viết: "Làm con, hiếu thảo với cha mẹ là bổn phận, nhưng không phải hy sinh vô giới hạn. Giữ vững ranh giới của mình, mới giữ được mái ấm của chính mình".
Bạn nghĩ sao?