Đi họp lớp sau 30 năm, gặp lại bạn học từng bị chê là "an phận”, tôi nhận ra bài học "thô nhưng thật": Đôi khi sống bình thường cũng là một kiểu chiến thắng

Sau buổi họp lớp kỷ niệm 30 năm ra trường, người đàn ông Trung Quốc nhận ra giữa một thế giới đầy cạnh tranh và mỏi mệt, sống bình thường, an yên đôi khi lại là một kiểu chiến thắng.

*Bài viết dưới đây là chia sẻ về buổi họp lớp của tác giả Ngô Tuấn được đăng tải trên nền tảng Sohu (Trung Quốc).

Ba mươi năm sau ngày tốt nghiệp, buổi họp lớp của chúng tôi được tổ chức ở một nhà hàng nhỏ trong trung tâm thành phố. Vẫn là những gương mặt quen thuộc, nhưng tôi cảm thấy không khí khác xa thời sinh viên: ít tiếng cười hồn nhiên và giờ chỉ là những câu chuyện xoay quanh công việc, con cái, áp lực cuộc sống.

Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại Lạc Dương – người bạn từng bị cả lớp trêu là “sống an phận”, “thiếu tham vọng”. Năm 18 tuổi, trong khi bạn bè chúng tôi đặt mục tiêu học cao, ra nước ngoài, làm cho tập đoàn lớn, Lạc Dương lại chọn học đại học ít tiếng tăm ở quê. Sau khi ra trường, cậu ấy xin làm công việc bàn giấy ở xã, sống lặng lẽ và ít khi xuất hiện trên mạng xã hội. 

Với chúng tôi - những con người từng mơ tưởng về sự nghiệp rực rỡ, cuộc sống thành công thì Lạc Dương là biểu tượng của “sự an toàn đến mức nhạt nhòa”. Vậy mà trong buổi họp lớp năm nay, người khiến cả lớp chú ý lại chính là cậu ấy. 

Thực tế, không phải vì Lạc Dương giàu có hay thành đạt vượt trội, mà bởi vì cậu ấy vẫn giữ được nụ cười bình thản, dáng vẻ ung dung và sự bình yên hiếm thấy ở tuổi 40. Tại buổi họp lớp, khi chúng tôi ai ai cũng than thở vì chuyện công việc, tiền bạc, con cái,... Lạc Dương chỉ nhẹ nhàng nói: “Mình vẫn vậy thôi, đi làm đều, chiều về đón con, cuối tuần về thăm bố mẹ. Thế là đủ!”

Câu nói tưởng đơn giản, nhưng khiến chúng tôi bất ngờ. Bởi trong 30 năm qua, phần lớn những thành viên trong lớp tôi đều trải qua những khúc quanh dữ dội: đổi việc, ly hôn, khủng hoảng tài chính, bệnh tật triền miên vì áp lực cơm áo. Có người làm chủ doanh nghiệp, từng được ngưỡng mộ vì giàu có thì giờ lại đang nợ nần chồng chất. Ai cũng đầy âu lo, chỉ có Lạc Dương là nhẹ nhõm hơn cả.

Đi họp lớp sau 30 năm, gặp lại bạn học từng bị chê là "an phận”, tôi nhận ra bài học "thô nhưng thật": Đôi khi sống bình thường cũng là một kiểu chiến thắng- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ: internet

Tôi nhớ lại những năm sau khi ra trường, từng có lần Lạc Dương bị bạn bè châm chọc: “Cậu không tham vọng à? Sao không thử vào công ty lớn hay khởi nghiệp đi?” 

Đáp lại, cậu ấy chỉ cười và nói: “Mỗi người có cách sống riêng, mình muốn ổn định thôi.” Khi đó, chúng tôi cho rằng cậu ấy đang biện hộ cho sự yếu kém. Nhưng ba thập kỷ trôi qua, khi chính chúng tôi đã nếm đủ thất bại, so đo và mệt mỏi, thì mới hiểu: không phải ai chọn đường phẳng là vì sợ hãi, đôi khi họ đủ thông minh để biết mình cần gì.

Buổi họp lớp kết thúc, tôi và Lạc Dương ra về cùng nhau. Cậu ấy vẫn đi chiếc xe máy cũ, nói rằng “chạy quen rồi, chẳng cần đổi”. Tôi nhìn cậu, chợt nhận ra: sự an phận mà chúng tôi từng chê bai thực ra là một loại bản lĩnh. Giữa thời đại ai cũng đua nhau chứng minh giá trị, giữ được tâm thế “biết đủ” như cậu ấy là điều không dễ.

Lạc Dương không giàu, nhưng có mái ấm nhỏ, cha mẹ khỏe mạnh, con cái ngoan ngoãn, vợ chồng hòa thuận. Trong khi nhiều người trong lớp đang phải vật lộn để tìm lại cân bằng, cậu ấy lại có được thứ quý giá nhất: sự bình yên trong tâm trí. Có lẽ chính điều đó khiến Lạc Dương trông trẻ hơn tuổi, ánh mắt luôn sáng và nhẹ nhàng.

Trên đường về, tôi nghĩ mãi về câu nói “đôi khi sống bình thường lại là một kiểu chiến thắng”. Trước kia, tôi tin rằng sống phải bứt phá, phải khác biệt mới đáng tự hào. Nhưng giờ, khi chứng kiến bạn cũ bình thản đi qua năm tháng mà không bị cuốn vào vòng xoáy bon chen, tôi hiểu ra một điều: thành công không chỉ được đo bằng tiền bạc hay chức vụ, mà còn ở khả năng sống đúng nhịp, không đánh mất chính mình.

Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta dễ bị cuốn vào những thước đo của người khác. Nhưng càng nhiều trải nghiệm, chúng ta càng thấy rõ: hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là một buổi chiều rảnh rỗi, một bữa cơm ấm, hay cảm giác an tâm khi sáng thức dậy. Trong một thế giới đầy cạnh tranh và ồn ào, giữ được sự bình thường – đôi khi chính là thắng lợi lớn nhất của cuộc đời.

 (Theo Toutiao)