"Khi tỉnh dậy, mẹ thấy mình mất hoàn toàn tay chân rồi", đó là tiếng nói nghẹn ngào hòa lẫn trong nước mắt của chị Trần Thị Nga (SN 1995, xã Văn Lung, thị xã Phú Thọ, Phú Thọ) khi kể lại với các con về biến cố ập đến cuộc đời chị. Mà có lẽ, chẳng ai có thể ngờ, chỉ một cơn sốt vô danh đã cướp đi cả tay lẫn chân của cô gái trẻ.
Ngày 23/12/2024, sau khi đi làm về, chị Nga thấy người mệt mỏi nên đã mua thuốc uống. Đến đêm 24/12, chị nôn ói, kiệt sức và rơi vào hôn mê.

Khi được đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chị bị viêm cơ tim do virus, sốc tim, suy đa tạng, máu không lưu thông đến tứ chi. Chị phải thở máy ECMO, lọc máu liên tục tại bệnh viện tuyến đầu.
Đến ngày 20/1, bác sĩ thông báo để giữ lại mạng sống, chị Nga bắt buộc phải cắt bỏ cả tứ chi.
Tỉnh dậy sau 7 ngày hôn mê, chị Nga bàng hoàng nhận ra cơ thể mình không còn lành lặn. Nhưng điều chị thấy đầu tiên là ánh mắt đẫm lệ và lời thủ thỉ của mẹ: “Cố lên con nhé! Gia đình và mọi người chờ con bình phục để về với 2 con của con”.

Hai tháng điều trị tại bệnh viện, chị Nga có mẹ kề cạnh ngày đêm. Thời gian đầu, chị phải ở trong phòng riêng, cách biệt với gia đình. Nhiều đêm, chị thấy mẹ không ngủ được đứng ngoài cửa kính nhìn con với ánh mắt đầy hy vọng. Khi được xuống phòng điều trị, mọi hoạt động sinh hoạt cá nhân của chị Nga như từ việc đút từng muỗng cơm, lau mặt, chải tóc, đến vệ sinh, tắm rửa, xoa dịu những cơn đau...đều do mẹ phụ trách.
Bà Đồng Thị Thúy (mẹ chị Nga) rơi nước mắt khi nói về con gái: "Phải bỏ hết các thứ chi của con thì mới được giữ được mạng sống của con... Xót xa, đau đớn lắm nhưng không biết phải làm thế nào để cứu vãn được con.. Dù con không làm được gì nữa, nhưng còn có 2 đứa cháu nhỏ để nó nhìn thấy mẹ nó".

Gần 6 tháng trôi qua, cuộc sống của cả hai mẹ con đã hoàn toàn đảo lộn. Chị Nga dọn về ở hẳn với mẹ, bà Thúy bỏ lại công việc buôn bán và đồng áng, dành toàn thời gian chăm sóc con. Người mẹ già ngoài 50 tuổi giờ lại một lần nữa bắt đầu hành trình làm mẹ, nhưng lần này là để chăm sóc một đứa con trưởng thành bỗng dưng trở thành người khuyết tật toàn phần. Bà học cách xoay xở với cơ thể mới của con, học cách kiên nhẫn hơn mỗi ngày, và học cách chấp nhận rằng hành trình phía trước còn dài, nhiều gian nan. Chính tình yêu vô điều kiện ấy đã vực chị Nga dậy từ nỗi tuyệt vọng.
Chị nói rằng: "Nhờ mẹ, tôi mới còn sống và còn muốn sống. Nếu không có mẹ, tôi đã không gắng gượng nổi."
Bà tâm sự, việc chăm con lần này khó khăn hơn nhiều. Không chỉ là cơ thể, mà còn phải chữa lành tinh thần cho con. Có những đêm bà nghe con khóc trong im lặng, có những buổi sáng con không muốn ăn uống, bà lại thủ thỉ, động viên: "Con cố ăn để khỏe, còn về với các cháu."
Không chỉ có mẹ đẻ, chị Nga thấy mình may mắn khi có chồng, bố mẹ chồng, bà nội và nhất là hai con thay phiên nhau động viên, chăm sóc chị.

Nhớ về ngày mẹ vẫn còn nằm viện, cháu Trần Khánh Ly (8 tuổi) bật khóc nức nở: "Em hỏi con là, chị Bống ơi, mẹ có khỏe lại được không, mẹ có về được không?. Lúc đấy, con nói với em là, mẹ về được, mẹ sẽ về với hai chị em mình thôi”.
Con gái chị Nga từng sợ hãi giờ đã quen với việc chăm sóc mẹ. Bé thuần thục trong từng việc nhỏ: từ đỡ mẹ nằm, đút cơm, lau mặt đến nhắc mẹ uống thuốc. Các con cứ thế trở thành đôi tay, đôi chân của mẹ.
"Lúc còn nằm trên viện, chân tay em vẫn còn màu đen thì con có đứng ngoài cửa nói là: Mẹ ơi, con sợ nhất là màu đen, vì màu đen không mang lại may mắn cho nhà mình. Lúc đó là em thấy thương con nhiều lắm”, chị Nga khóc lặng rồi quay sang nhìn hai đứa con nhỏ. Chị dùng chính đôi tay không lành lặn của mình để lau nước mắt cho các con. "Mẹ trở về với con rồi mà, mẹ không đi đâu nữa, mẹ ở nhà với hai chị em...".

Từ hoàn toàn phụ thuộc, chị Nga bắt đầu tập sử dụng vai, má và cằm để điều khiển điện thoại. Chị kết nối lại với khách hàng cũ, duy trì công việc bán hàng online từng là nguồn thu nhập chính. Mỗi thao tác đều khó khăn, tốn thời gian, nhưng chị vẫn không ngừng cố gắng. Chị cho biết, điều ước lớn nhất hiện tại là có thể lắp tay chân giả, học phục hồi chức năng để có thể tự sinh hoạt cơ bản, giảm bớt gánh nặng cho mọi người trong gia đình.
Bước qua lằn danh sinh tử , người mẹ đã trở về như một kỳ tích dù cơ thể không còn lành lặn. Dẫu vậy, gia đình nhỏ đang cùng nhau vực dậy mỗi ngày. Bởi còn mẹ, đó là điều hạnh phúc nhất với hai đứa trẻ.
“Mẹ ơi, mẹ cố lên. Dù mẹ không còn tay chân nữa nhưng mẹ vẫn nhìn thấy con, là con vui lắm rồi…”, cháu Ly gửi gắm tới người mẹ của mình.
Theo phóng sự Việc Tử Tế, ảnh VTV