Theo trang Legaldaily, vào ngày 10/3/2016, ông Vương ở quận Thành Đông, thành phố Tây Ninh, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc, đã mở thẻ tín dụng tại một ngân hàng trên địa bàn và vay 98.000 NDT (hơn 343 triệu đồng) với lãi suất là 0,05%/ngày. Đến ngày 29/5/2023, người đàn ông này chưa kịp trả khoản vay trên thì đã qua đời vì bạo bệnh.
Nhận được tin, ngân hàng liên quan đã liên hệ với vợ con của ông Vương và yêu cầu họ phải trả nợ gốc cùng khoản tiền lãi tương ứng theo quy định trong hợp đồng. Tính tới thời điểm cuối tháng 12/2023, khoản nợ của ông Vương khi được cộng thêm lãi suất, tiền phạt, tổng cộng là 106.000 NDT (hơn 371 triệu đồng). Tuy nhiên, vợ và con trai của ông Vương đã lấy lý do họ không biết gì về khoản nợ đó và cũng không có khả năng chi trả để từ chối trả nợ. Phía ngân hàng sau đó đã kiện họ ra tòa án địa phương.
Ngày 8/4/2024, Tòa án nhân dân quận Thành Đông, thành phố Tây Ninh, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc, đã mở phiên tòa xét xử công khai vụ án. Trong phiên tòa, đại diện phía ngân hàng tuyên bố rằng vì ông Vương đã qua đời nên người thân của ông sẽ phải hoàn trả số nợ đã vay theo đúng thỏa thuận vay, đồng thời trả thêm các khoản phí và tổn thất tương ứng mà họ đã chi để thu hồi nợ.
Theo đó, đơn vị này cho biết trước khi ông Vương qua đời, họ cũng đã nhiều lần liên hệ và thực hiện một số phương pháp để thu hồi nợ nhưng không được. Vì vậy, họ mong muốn tòa án sẽ ra phán quyết yêu cầu phía bị đơn là vợ con ông Vương phải chịu trách nhiệm trả nợ trong phạm vi tài sản mà ông Vương để lại theo quy định của pháp luật Trung Quốc.
Nghe vậy, bà Lý, vợ của ông Vương, lập tức phản biện: “Tôi không hề biết gì về khoản vay của chồng. Năm 2014, chồng tôi được chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo và phải điều trị tại bệnh viện. Quá trình điều trị kéo dài đã tiêu hết tiền tiết kiệm của gia đình.
Sau khi chồng tôi qua đời, mặc dù anh ấy để lại khoản tiền dưỡng lão 4.000 NDT (hơn 14 triệu đồng) và 1 ngôi nhà, nhưng cả 2 đều là tài sản chung của vợ chồng, không thể coi là tài sản thừa kế. Hơn nữa, 106.000 NDT trên là món nợ cá nhân, không phải là nợ chung của 2 vợ chồng nên cả tôi và con trai đều không có nghĩa vụ phải trả nợ thay.”
Trước tòa, bà Lý cho rằng yêu cầu của nguyên đơn là thiếu cơ sở pháp lý và thực tế và nên bị bác bỏ theo luật định.

Ảnh minh họa: Internet
Về vụ việc này, Tòa án nhân dân quận Thành Đông cho biết pháp luật Trung Quốc đã quy định rõ ràng rằng người đi vay tiền qua đời không có nghĩa là khoản nợ được xóa. Cụ thể, theo Điều 1161 Bộ luật Dân sự Trung Quốc, những người hưởng thừa kế có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ tài sản trong phạm vi di sản do người chết để lại, trừ trường hợp có thỏa thuận khác.
Về căn nhà và khoản tiền 4.000 NDT mà ông Vương để lại, vì đó là tài sản chung của 2 vợ chồng nên cả bà Lý và ông Vương đều có phần sở hữu. Sau khi mất, phần của ông Vương sẽ là tài sản thừa kế được chia cho vợ và con trai. Từ đó, tòa án khẳng định dù khoản nợ của ông Vương không phải là nợ chung nhưng bà Lý và con trai với tư cách là người thừa kế tài sản mà ông Vương để lại vẫn phải thực hiện nghĩa vụ trả nợ cho ngân hàng trong phạm vi di sản ông Vương để lại.
Về việc có nên tính lãi sau khi ông Vương qua đời hay không, tòa án cho biết vì có thỏa thuận rõ ràng về lãi suất trong hợp đồng vay tín dụng nên dù ông Vương đã qua đời thì người thừa kế tài sản của ông Vương vẫn sẽ phải trả khoản lãi như đã thỏa thuận. Do đó, yêu cầu của nguyên đơn về lãi suất và lãi kép cho đến ngày trả nợ thực tế là có cơ sở pháp lý và sẽ được hỗ trợ theo luật định.
Cũng trong phiên tòa này, con trai của ông Vương đã tuyên bố sẽ từ bỏ quyền thừa kế của mình. Do đó, phần tài sản thừa kế sẽ do một mình bà Lý, vợ của ông Vương thừa kế. Tuy nhiên, tòa án cho rằng con trai ông Vương vẫn quản lý số tiền dưỡng lão mà ông Vương để lại nên cậu vẫn phải chịu trách nhiệm trả nợ cho cha mình.
Tóm lại, theo Điều 509, 674 675 , 676, 1.122 , 1.124 , 1.151 , 1.161 Bộ luật Dân sự Trung Quốc và Điều 67, khoản 1 của Luật Tố tụng Dân sự Trung Quốc, Tòa án nhân dân quận Thành Đông tuyên bố bị đơn là vợ và con của ông Vương phải trả nợ gốc và lãi cho nguyên đơn là ngân hàng liên quan trong vòng 15 ngày kể từ ngày phán quyết này có hiệu lực. Bên cạnh đó, họ còn phải trả cho nguyên đơn khoản lãi được tính theo tỷ lệ hàng ngày là 0,05% dựa trên số tiền gốc chưa trả từ ngày 19/12/2023 đến ngày thực tế trả nợ. Các yêu cầu khác của nguyên đơn bị bác bỏ.
Vụ việc kết thúc ở đây.
(Theo Legaldaily)