Sau 2 tháng thử việc đầy áp lực tại một công ty thương mại ở Thượng Hải, Ngô Minh - chàng trai 23 tuổi đến từ tỉnh An Huy, cuối cùng cũng nhận được thông báo trở thành nhân viên chính thức. Với Ngô Minh, đây là cột mốc lớn. Bởi đây là công việc đầu tiên sau khi cậu tốt nghiệp đại học. Mức lương không cao nhưng ổn định và quan trọng hơn là cậu đã khẳng định được giá trị của mình.
Ngày Ngô Minh nhận được quyết định, phòng làm việc rộn ràng tiếng chúc mừng. Trưởng phòng Dương Cường – người được xem là “khó tính bậc nhất” trong công ty – hiếm hoi mỉm cười và nói: “Cố gắng giữ phong độ. Phía trước còn nhiều thử thách.”
Ngô Minh thở phào. Những ngày lo âu vì chỉ tiêu kinh doanh hay những lần hồi hộp sửa đi sửa lại báo cáo đến đêm muộn giờ đã trôi qua. Cậu muốn làm điều gì đó để cảm ơn đồng nghiệp đã hỗ trợ mình trong suốt thời gian qua. Buổi chiều hôm đó, Ngô Minh mạnh dạn đứng lên, nở nụ cười đầy tự hào: “Sau giờ làm, em xin phép mời cả phòng đi ăn. Bữa này để em lo!”
Cả phòng tròn mắt ngạc nhiên rồi ồ lên đầy phấn khích. Người thì vỗ vai chúc mừng, người thì hài hước trêu: “Mới lên chính thức đã thoáng thế rồi nhé!”
Ngô Minh chỉ cười, lòng đầy niềm vui. Nhà hàng nướng nơi cả nhóm đến khá nổi tiếng gần tòa văn phòng, giá không rẻ. Nhưng chàng trai này luôn tin rằng những mối quan hệ tốt tại nơi làm việc rất quan trọng nên không ngại chi.
Tối hôm đó, trưởng phòng Dương cũng có mặt, ngồi vị trí trung tâm. Anh thỉnh thoảng kể vài câu chuyện nghề khiến bầu không khí càng thêm thân tình. Đến cuối bữa ăn, Ngô Minh lặng lẽ đứng dậy tiến về quầy thanh toán. Nhưng khi vừa lấy ví, Dương Hoa bước lại và đặt tay chặn nhẹ: “Để anh.”
Ngô Minh giật mình, vội lắc đầu: “Không được đâu ạ! Em đã nói là em mời mà.”
Trưởng phòng nhìn cậu, ánh mắt nghiêm nhưng ấm áp: “Cậu mới vào làm chính thức, lương còn chưa ấm tay mà đã nghĩ đến chuyện khao cả phòng. Tôi biết tấm lòng của cậu. Nhưng ở công ty này, chúng ta là một tập thể. Hôm nay để tôi mời. Cậu hãy dùng tiền của mình để chăm sóc bản thân, lo cho cha mẹ. Cậu còn trẻ, đừng vội gồng mình trưởng thành quá sớm.”
Ngô Minh đứng sững lại. Trong khoảnh khắc ấy, niềm hân hoan xen lẫn xúc động. Cậu bỗng nghĩ đến những lần xin nghỉ để về quê chăm cha đang bệnh, những đêm ở nhà trọ nhỏ gom góp từng đồng gửi về cho mẹ.

Ảnh minh hoạ: Sohu
Bữa ăn hôm đó ngốn hơn 2.000 NDT (hơn 7 triệu đồng). Với trưởng phòng Dương, con số ấy chẳng đáng kể, nhưng với Ngô Minh lại là cả một tháng sinh hoạt phải tính toán từng đồng. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý “một lần chơi lớn”, chỉ để chứng minh mình đã trưởng thành, có khả năng tự lo và muốn xây dựng mối quan hệ tốt trong công việc.
Thế nhưng, khi trở về phòng trọ nhỏ, nằm nhìn trần nhà thật lâu, lời nói của sếp Dương cứ vang lên trong đầu. Minh chợt hiểu rằng: trưởng thành không phải cứ chi tiêu mạnh tay để chứng minh bản thân, hay lấy tiền làm cầu nối duy trì quan hệ. Điều quan trọng hơn là biết trân trọng công sức lao động của mình, biết đặt ưu tiên cho những điều thực sự có ý nghĩa – như chăm lo cho gia đình và cho chính tương lai của mình.
Giữa chốn đô thị đắt đỏ và cạnh tranh, cậu cảm thấy may mắn vì không chỉ tìm được một công việc, mà còn gặp được những người biết nhìn thấy và nâng đỡ giá trị của người trẻ. Đôi khi, điều nhân văn trong môi trường làm việc không nằm ở chính sách đãi ngộ hay lời nói hoa mỹ – mà đến từ sự thấu hiểu, sẻ chia đúng lúc. Và với Ngô Minh, đó là món quà lớn nhất trong ngày đầu tiên trở thành nhân viên chính thức.
(Theo Sohu)