Ở tuổi 40, tôi thực sự hối hận vì đã sống quá tiết kiệm: 20 năm chưa từng chi tiền cho bản thân!

Người khác muốn học cách tiết kiệm, còn tôi lại phải học cách tiêu tiền cho bản thân, thật nực cười…

Có lẽ điều khiến tôi giật mình nhất khi bước sang tuổi 40 không phải là những nếp nhăn trên mặt, hay sự giảm sút về sức khỏe, mà là cảm giác hụt hẫng khi nhận ra mình đã để tuổi trẻ trôi qua trong sự dè sẻn quá mức. Tôi từng tự hào vì là người biết tiết kiệm, biết nghĩ xa, luôn tích lũy cho tương lai.

Thế nhưng, càng nghĩ lại, tôi càng thấy mình giống như một người suốt đời chỉ biết gói ghém, giữ chặt đồng tiền, mà quên mất rằng tiền bạc vốn sinh ra để phục vụ cho cuộc sống.

Gần 20 năm đi làm, tôi chưa bao giờ thực sự tiêu một khoản lớn nào cho bản thân. Khi bạn bè mua sắm quần áo, tôi tự nhủ rằng những chiếc áo sơ mi 100k cũng mặc được, tội gì phải chi hơn. Khi họ đi du lịch, tôi viện cớ bận việc, nhưng thực chất là không muốn bỏ ra tiền triệu chỉ để vui chơi vài ngày.

Thậm chí, ngay cả việc ăn ngon, tôi cũng thấy tiếc nên chỉ tự nấu, mà nếu có đi ăn hàng cũng luôn chọn quán rẻ tiền, vì nghĩ ăn gì chẳng là ăn. Cứ thế, suốt một chặng đường dài, tôi dồn mọi sự thoải mái của mình cho một thứ gọi là "an toàn tài chính" mà quên mất mình cũng cần sống, cần tận hưởng chứ không chỉ là tồn tại.

Ở tuổi 40, tôi thực sự hối hận vì đã sống quá tiết kiệm: 20 năm chưa từng chi tiền cho bản thân!- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tiền trong tài khoản của tôi không ít. Tôi có thể mua được một căn nhà nhỏ, có thể tự tin về khoản hưu trí sau này, cũng chẳng nợ nần ai. Nhưng thật lạ là mỗi khi soi gương, tôi lại thấy một mình trông thật tẻ nhạt, khô khan.

Tôi nhận ra mình già đi nhanh hơn bạn bè cùng trang lứa, không phải về tuổi tác mà là trong tâm hồn. Họ có những kỷ niệm để kể, những chuyến đi xa, những trải nghiệm mới mẻ. Còn tôi, nếu ngồi xuống ôn lại thanh xuân, thì chỉ toàn là công việc, con số, sổ tiết kiệm và những bữa cơm bình dân.

Tôi không phủ nhận rằng tiết kiệm là một đức tính tốt, nhưng sống quá tiết kiệm thì lại là một sự khắt khe với chính mình. Tôi từng tự an ủi rằng khi về già tôi sẽ có một khoản tiền đủ để yên tâm mà sống. Nhưng giờ đây, khi đã 40 tuổi, tôi mới thấy bản thân chưa từng học được cách hưởng thụ đúng nghĩa. Tiền bạc nhiều đến mấy cũng không thể mua lại được tuổi trẻ, cũng không thể trả lại những ngày tháng đáng lẽ có thể vui vẻ hơn.

Tôi từng nghĩ hy sinh niềm vui nhỏ bây giờ để đổi lấy sự chắc chắn sau này là khôn ngoan. Nhưng giờ ấy mà, tôi chỉ thấy đó là một sự thiếu cân bằng, thậm chí là bất công mà chính tôi đã áp đặt lên cuộc đời mình.

Tôi nhớ có lần đi ăn với đồng nghiệp, mọi người gọi món thoải mái, còn tôi thì chỉ chọn suất rẻ nhất. Một đứa em quay sang nói: "Tiền thế này để đâu cho hết". Lúc đó tôi chỉ cười, nhưng sâu trong lòng có chút chột dạ. Tôi tiết kiệm đến mức biến mình thành kẻ xa lạ với niềm vui, đến mức để người khác nhận ra sự dè sẻn ấy rõ ràng hơn cả chính tôi.

Ở tuổi 40, tôi thực sự hối hận vì đã sống quá tiết kiệm: 20 năm chưa từng chi tiền cho bản thân!- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Có lẽ, điều khiến tôi hối hận nhất không phải là chưa từng mua chiếc áo đắt, chưa từng dám ăn ngon,... mà là đã để sự khắt khe ấy biến thành một thói quen. Tôi đã tập cho mình quen với việc kìm nén mọi mong muốn, quen với việc từ chối chính bản thân. Để rồi bây giờ, khi muốn làm điều gì đó cho chính mình, tôi lại thấy ngượng ngùng, tội lỗi.

Giờ đây, tôi không còn muốn tiếp tục duy trì lối sống cũ nữa. Tôi đã học cách tiêu tiền cho bản thân, không phải để phung phí, mà để trân trọng cuộc sống hơn. Tôi đã cho mình một chuyến đi du lịch không nghĩ về tiền nong, điều mà đáng lẽ 20 năm trước tôi đã có thể làm. Tôi tự thưởng cho mình vài bộ quần áo vừa vặn, thoải mái và sành điệu thay vì cứ mặc đi mặc lại những món cũ kỹ. Tôi dám bước vào một nhà hàng đắt tiền, gọi món mình thật sự muốn ăn, và ngạc nhiên khi nhận ra, niềm vui ấy đáng giá hơn nhiều so với những đồng tiền tôi từng khư khư giữ chặt.

Người ta thường nói, "muộn còn hơn không". Tôi biết, 40 tuổi không còn quá trẻ, nhưng cũng chưa quá muộn để thay đổi. Tiết kiệm vẫn cần thiết, nhưng tôi muốn học lại cách cân bằng: làm việc để kiếm tiền, nhưng cũng tiêu tiền để sống vui. Không phải cứ tiêu nhiều mới hạnh phúc, nhưng chắc chắn nếu không tiêu cho bản thân chút nào thì sẽ chẳng có hạnh phúc thật sự.

Nếu ai đó hỏi tôi, điều hối tiếc nhất ở tuổi 40 là gì, tôi sẽ trả lời: Đó là hai mươi năm sống như một cái bóng, chỉ biết dành dụm mà quên mất rằng cuộc đời cần được tận hưởng. Nhưng tôi cũng tin, từ giờ trở đi, tôi sẽ không lặp lại sai lầm ấy nữa. Bởi tiền có thể mất rồi lại kiếm được, nhưng thanh xuân và những khoảnh khắc sống trọn vẹn thì không bao giờ quay trở lại.