Conic Boulevard

Sau khi nghỉ hưu, con cái có hiếu thảo đến mấy cũng không “bền vững” bằng 4 điều này

Hiểu ra 4 điều này mới đem đến “tài sản bền vững nhất” cho những người về hưu.

Trước khi nghỉ hưu, ông Giang (Trung Quốc) luôn nghĩ rằng mình đã hiểu thấu cuộc đời. Nhưng đến khi thực sự rời xa công việc, cất thẻ nhân viên đi, ông mới nhận ra rằng cuộc đời giống như một cuốn sách đang đọc dở, nửa sau của nó còn chứa đựng quá nhiều điều bất ngờ.

Vì thế, ông muốn chia sẻ với mọi người những bài học quý giá mà bản thân đã ngộ ra sau khi nghỉ hưu.

Sức khỏe là số "1", còn lại chỉ là số "0"

Khi còn trẻ, ông Giang cứ coi cơ thể mình như một cỗ máy vĩnh cửu – thức khuya, làm việc quá sức, ăn uống vô tội vạ. Khi ấy, ông nghĩ: “Mình còn trẻ, vẫn chịu được.” Nhưng đến khi nghỉ hưu, cầm tờ kết quả khám sức khỏe trên tay với đầy rẫy bệnh tật như huyết áp cao, gan nhiễm mỡ, thoát vị đĩa đệm – ông mới chợt nhớ đến câu trong "Hoàng Đế Nội Kinh": “Thể xác lao lực mà không được nghỉ ngơi thì sẽ suy kiệt, tinh thần tiêu hao quá mức thì sẽ mệt mỏi.”

Bây giờ, mỗi sáng ông Giang đều đặn thức dậy lúc 6 giờ để tập thái cực quyền, ngủ trưa 30 phút, bữa tối chỉ ăn vừa đủ no.

photo-1742547642120

Trong buổi họp mặt đồng nghiệp cũ gần đây, nhìn ông Trương – người từng oanh liệt một thời – giờ đây nói chuyện lắp bắp vì đột quỵ, ông Giang cũng thấy ngậm ngùi: “Ở tuổi này, không cần so ai giàu hơn, chỉ cần so ai sống khỏe hơn.”

Biết “buông” thì mới có thể “được”

Ngày đầu tiên nghỉ hưu, ông Giang cầm thẻ nhân viên cũ chụp một bức ảnh trước cửa công ty, đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái: “Tạm biệt”. Nhưng ngay ngày hôm sau, ông đã trằn trọc mất ngủ, trong đầu không ngừng lo lắng về tiến độ dự án còn đang dang dở, sợ rằng đồng nghiệp trẻ sẽ gặp khó khăn.

Cho đến một ngày, con gái ông nói: “Bố nghỉ hưu chứ đâu phải bị đuổi việc.” Câu nói ấy như gáo nước lạnh, giúp ông bừng tỉnh.

Từ đó, ông dần cắt đứt mối liên hệ với công việc cũ, không còn kiểm tra nhóm chat công ty mỗi ngày. Ông cũng không giúp con trai mua nhà, nhưng các con vẫn thường xuyên thăm hỏi, đưa ông đi cắm trại, trải nghiệm những điều mới mẻ.

Đúng như câu nói: “Có bỏ thì mới có được.” Bỏ những mối bận tâm cũ ra khỏi tâm trí, giờ đây, ông có thời gian và tinh lực để quản lý chính bản thân mình.

Tuần trước, ông tham gia lớp thư pháp cho người cao tuổi. Cầm cây bút lông mà tay run bần bật, nhưng câu nói của thầy giáo khiến ông ngộ ra: “Nghỉ hưu không phải dấu chấm hết, mà là tín hiệu khởi đầu cho một hành trình mới.”

Hạnh phúc không phải là “có nhiều hơn”, mà là “có đủ”

Trước đây, ông Giang nghĩ hạnh phúc là thăng chức, tăng lương, con cái thành đạt. Nhưng sau khi nghỉ hưu, ông nhận ra hạnh phúc chính là những điều giản dị: một buổi chiều mưa có người ngồi đánh cờ cùng, hay chậu hoa nhài trên ban công nở rộ hương thơm.

Aristotle từng nói: “Hạnh phúc là trạng thái hoàn hảo của tâm hồn.” Giờ nghĩ lại, ông cảm thấy hạnh phúc thực sự không phải do vật chất quyết định, mà là do tâm thái của mỗi người.

photo-1742547707702

Ông Lý hàng xóm có con cháu đề huề nhưng lúc nào cũng cau có, vì ông cứ than phiền rằng con trai mình không chịu thi công chức. Trong khi đó, bà Trương ở tầng dưới sống một mình nhưng trồng hoa khắp hành lang, ngày nào cũng cười rạng rỡ. Bà nói: “Mỗi sáng thức dậy, còn ngửi thấy mùi hoa thơm, thế là đủ hạnh phúc.”

Bây giờ, ông Giang và vợ thường cùng nhau đi chợ, mua ít rau tươi, về nhà nấu một nồi canh nóng, vừa ăn vừa nghe radio phát lại những vở kịch cũ. Đó mới chính là "hương vị đời thường có thể xoa dịu lòng người".

Để trí óc “rỉ sét” còn đáng sợ hơn tay chân chậm chạp

Trước khi nghỉ hưu, ông nghĩ rằng cuộc đời giống như con thuyền đã cập bến. Nhưng chỉ sau nửa năm, ông nhận ra mình thậm chí không thành thạo cách dùng thanh toán điện tử.

Hôm nọ, khi quét mã QR ở siêu thị, một cô gái trẻ phía sau cười bảo: “Ông ơi, cháu chờ được, ông không cần cuống đâu ạ!” Khoảnh khắc ấy, ông bỗng nhớ đến câu nói trong "Luận Ngữ": “Học không ngừng nghỉ, chỉ khi nhắm mắt xuôi tay mới kết thúc.”

Thế là ông đăng ký lớp nhiếp ảnh cho người cao tuổi, học cách chỉnh sửa ảnh cùng những bạn trẻ. Mỗi sáng sau khi tập thể dục, ông lại xem các bộ phim tài liệu trên National Geographic. Vợ ông cười bảo: “Ông lão này đang hồi xuân à?”

Tháng trước, ông tham gia triển lãm ảnh của khu phố. Bức ảnh hoàng hôn ông chụp bất ngờ đoạt giải. Khi MC đọc lời tuyên dương: “Bác Giang đã dùng ống kính để chứng minh rằng: tuổi tác không phải điểm dừng, mà là khởi đầu cho một góc nhìn mới”, ông vui hơn cả lúc nhận thưởng cuối năm thời còn đi làm.

Nhà văn Haruki Murakami từng viết: "Càng lớn tuổi, con người càng hiểu rõ điều gì đáng tin tưởng.” Với ông, đó là sức khỏe, thời gian, sự buông bỏ, niềm vui giản dị và tinh thần học hỏi.

Dù đã nghỉ hưu, ông Giang chưa bao giờ để cuộc sống rơi vào trạng thái “im lặng”. Bởi lẽ, dẫu dòng đời trôi nổi, ta chẳng vui, cũng chẳng sợ. Đó mới là một cuộc đời thực sự thấu hiểu.

*Nguồn: Sohu