Cả đời con người, tuổi trẻ bận rộn học tập và phấn đấu, trưởng thành lo toan cho gia đình, mãi đến khi về già mới thực sự có thời gian dừng lại. Nhưng khi đã dừng lại, nhiều người lại không cam tâm, vẫn muốn tiếp tục bận rộn, tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của con cái, tiếp tục duy trì những náo nhiệt ngày xưa.
Thực tế là, khi đến một độ tuổi nhất định, điều quan trọng nhất chính là hiểu rõ bản thân, học cách sống bình yên một mình.
Chỉ có như vậy, ta mới có thể tận hưởng tuổi già một cách trọn vẹn, không bị thực tế dày vò, không bị tình thân ràng buộc.
Để làm được như vậy, bạn phải nắm chắc 3 nguyên tắc này trong tay.
Không cần quá nhiều bè bạn, hãy học cách tận hưởng thời gian một mìnhNhiều người khi về già vẫn không bỏ được thói quen thích náo nhiệt, luôn muốn tìm việc để làm, tìm người để trò chuyện.
Nhưng thực tế là, bạn bè thuở trẻ có thể đã mỗi người một ngả; người quen ngày trước giờ đây cũng trở nên xa lạ; con cái bận rộn với gia đình riêng, chẳng có nhiều thời gian để ngồi trò chuyện cùng bạn.
Lúc này, cách tốt nhất là học cách tận hưởng khoảng thời gian riêng một mình.

Có một người hàng xóm già, khi còn trẻ rất nhiệt tình, thích sang nhà hàng xóm tán gẫu cả buổi trời, ai có việc gì cũng xông xáo giúp đỡ rồi ở lại chơi. Nhưng đến thời điểm hiện tại, ông dần nhận ra rằng, không phải ai cũng hoan nghênh việc ấy. Một lần, ông sang nhà người bạn cũ chơi, nhưng sau vài câu chuyện phiếm, người ta đã vội vàng chăm cháu hoặc tham gia hoạt động khác, gần như ông chỉ ngồi một mình.
Từ đó, ông hiểu ra rằng, thay vì cố gắng tìm đến người khác, chi bằng tự mình đọc sách, nghe nhạc, tận hưởng cuộc sống theo cách riêng.
Sự an yên thường nằm trong lòng mỗi người, chứ không nằm ở thế giới bên ngoài.
Không lo lắng thái quá, học cách buông tay đúng lúcKhi còn trẻ, chúng ta lo lắng công việc, lo lắng con cái, lo lắng mọi thứ trong gia đình. Nhưng đến khi qua tuổi 60, điều kiêng kỵ nhất chính là tiếp tục lo nghĩ quá nhiều hoặc can thiệp vào cuộc sống của người khác. Đặc biệt là đối với con cái, đừng chỉ tay năm ngón, đừng lấy lý do “Vì muốn tốt cho con” để áp đặt ý kiến của mình.
Có một người bạn than phiền rằng, mỗi lần mẹ anh ấy đến nhà chơi, bà chẳng khác nào một vị lãnh đạo đi thị sát, chỉ đạo hết cái này đến cái kia. Theo thời gian, việc này khiến vợ chồng anh vô cùng mệt mỏi. Lâu dần, quan hệ giữa anh và mẹ ngày càng căng thẳng, đến mức anh phải hạn chế gặp gỡ.
Cha mẹ có lòng tốt nên không thể ngừng lo lắng cho con. Nhưng trên thực tế, khi về già, cách tốt nhất chính là học cách buông tay, để cả mình và con cái đều có thể từng bước trưởng thành.
Đừng can thiệp vào cuộc sống của con cái, hãy tự sắp xếp cuộc sống của mình như tập thể dục, đi du lịch, học vẽ tranh, sống vui vẻ chẳng thua kém ai.

Có những người dù đã qua tuổi 60 và nghỉ hưu nhưng vẫn đắm chìm trong vinh quang quá khứ, hoặc day dứt vì những điều chưa trọn vẹn, sống một cuộc đời đầy phiền muộn.
Nhưng thực tế là, chuyện đã qua, dù có nhớ đến bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi; còn tương lai, dù có lo lắng thế nào cũng không thể kiểm soát. Thay vì mãi bận tâm, chi bằng buông bỏ, học cách tận hưởng hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Có một người phụ nữ từng làm ăn rất thành đạt, thuở trẻ không khác gì thời hoàng kim. Nhưng kể từ khi nghỉ hưu, bà ấy luôn có cảm giác bị xã hội bỏ rơi, suốt ngày than thở. Hễ gặp ai, bà lúc nào cũng kể về thời huy hoàng trước đây và sự sa sút hiện tại, khiến mọi người cũng dần tránh xa.
Ngược lại, người hàng xóm của bà ấy dù khi trẻ không có nhiều thành tựu nhưng khi về già lại sống rất vui vẻ. Mỗi ngày, bác trồng rau, đánh cờ, nghe nhạc kịch, sống an yên và hài lòng. Bác thường nói: “Ngày tháng trôi qua, dù thế nào cũng là sống, vậy sao không chọn cách sống vui vẻ?”
Khi đến một độ tuổi nhất định, đừng mãi tìm kiếm sự náo nhiệt, đừng cố gắng kiểm soát người khác, cũng đừng chìm đắm trong quá khứ.
Chỉ khi như vậy, ta mới có thể sống thật an nhiên, thật thanh thản.
(*Nguồn: Sohu)