*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Lưu Mai, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).
Ở tuổi gần 70, tôi sống một mình trong căn hộ nhỏ 55m² mua hơn 10 năm trước. Không lương hưu, không chồng con, cuộc sống về già của tôi tưởng chừng đầy chông chênh. Thế nhưng trên thực tế, tôi lại có cuộc sống an nhàn, tự tại hơn nhiều người cùng tuổi nhờ vào 2 khoản vốn mà tôi đầu tư vào chính bản thân mình từ ngày còn trẻ.
Tôi từng là công nhân một xưởng giày ở Thâm Quyến và làm lụng ở đó suốt gần 30 năm. Chồng mất sớm, tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha, gồng gánh nuôi 2 đứa con ăn học nên người. Thời ấy, dù đồng lương ba cọc ba đồng nhưng tôi vẫn cố gắng chắt chiu, quyết tâm mỗi tháng để dành ra một ít tiền.
Sau này, khi hai con thành gia lập thất, khoảng cách giữa tôi và các con dần hình thành. Ban đầu, chúng còn hay về chơi hoặc gọi điện hỏi thăm. Lâu dần, sự quan tâm cũng chỉ dừng lại ở những tin nhắn hỏi han qua loa. Vì điều này, tôi cũng nhiều lần cảm thấy buồn phiền, thế nhưng rồi cũng thành quen. Tôi nghĩ, có khi con cái cũng có khó khăn riêng, không phải vì không thương mà là vì đời sống bộn bề quá. Vì vậy, tôi không đòi hỏi, cũng không trách móc.
Biết không trông cậy được vào con cái, từ lâu tôi đã lên kế hoạch cho tuổi già. Sau khi nghỉ hưu không lương, tôi mở một sạp nhỏ bán nước và bánh mì sáng trước cửa nhà. Công việc này giúp tôi vừa kiếm thêm tiền, vừa có cái để bận rộn, không thấy mình vô dụng. Mỗi tháng tôi để dành một ít gửi ngân hàng. Sau nhiều năm tích góp, đến năm 65 tuổi, tôi đóng sạp, dùng tiền tiết kiệm cộng với khoản thu nhập từ cho thuê một phần căn nhà để sống.

Ảnh minh hoạ: Toutiao
Tiền tiết kiệm giúp tôi sống ổn, nhưng cái giúp tôi sống khỏe mới là điều quan trọng hơn. Từ khi bước sang tuổi 60, tôi bắt đầu quan tâm tới sức khỏe. Tôi ăn uống điều độ, tập thể dục mỗi sáng, không thức khuya và luôn cố gắng giữ tinh thần vui vẻ. Bây giờ, tôi không có bệnh nền nào, đi đứng nhanh nhẹn, làm việc nhà vẫn chưa cần ai giúp. Tôi nghĩ người già mà sống khỏe, là đã tự giảm gánh nặng cho con cháu rồi.
Giờ đây, mỗi ngày tôi thức dậy lúc 6 giờ, đi bộ quanh xóm, về nấu ăn, nghe đài, đọc sách. Có hôm rảnh rỗi tôi may vá, làm kim chỉ giúp mấy bà hàng xóm. Họ quý tôi vì tôi không than vãn, không nhờ vả, sống gọn gàng và vui vẻ.
Tôi nghĩ, tuổi già không đáng sợ. Cái đáng sợ là không chuẩn bị cho nó. Nếu tôi không tích cóp từ sớm, không giữ sức khỏe, không biết lo xa, giờ này có lẽ tôi cũng phải chạy vạy, phụ thuộc và oán trách. Kết thúc một đời vất vả, tôi không mong gì hơn ngoài việc sống tự do, không làm phiền con cái và cũng không để ai phải thương hại. Thiết nghĩ, cuộc sống hiện tại với tôi như vậy là đã quá viên mãn.
Sau tất cả, tôi cũng nhận ra rằng nhiều bậc cha mẹ trong cuộc sống này thường hy sinh cả cuộc đời mình cho con cháu và trông mong cuối đời sẽ có chỗ nương tựa. Cũng vì thế mà họ quên mất rằng không phải con cái mà bản thân mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Khoản vốn để sống bình thản, không lệ thuộc – không chỉ nằm ở sổ tiết kiệm, mà nằm ở chính cách ta sống hôm nay.
(Theo Toutiao)