Năm 1988, tại Vũ Hán, bé trai sơ sinh Đinh Tranh bị chẩn đoán bại não nặng do một tai nạn y khoa. Bác sĩ kết luận rằng em "hoặc liệt, hoặc thiểu năng", khó sống sót. Người cha lập tức từ bỏ điều trị, nhưng mẹ em, bà Tẩu Hoành Yến đã siết chặt tờ thông báo nguy kịch của con và thề rằng: "Chỉ cần tôi còn sống, con tôi nhất định sẽ có tương lai!".
Từ việc giành lại sự sống khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, đến các giai đoạn hồi phục thể chất khi còn nhỏ, rồi thi đại học vượt trội được nhiều trường danh tiếng như Bắc Đại tranh giành, cuối cùng sang Harvard du học.
Trong suốt 28 năm, người mẹ đơn thân Tẩu Hoành Yến đã nuôi dạy cậu con trai từng bị tuyên "án tử" trở thành luật sư hành nghề tại New York, và còn truyền cảm hứng cho cậu cống hiến trong lĩnh vực công ích, giúp đỡ những người yếu thế.

01. Đứa trẻ bị "bỏ rơi" ngay từ khi chào đời
Năm 1988, trong cơn đau đẻ tột cùng tại một bệnh viện ở Vũ Hán, Tẩu Hoành Yến không thể ngờ một ca sinh đơn thuần lại khiến cuộc đời bà rẽ sang hướng khác. Bệnh viện tự ý bấm ối mà không thông báo, dẫn đến tình trạng thiếu oxy trong tử cung, khiến bé trai sinh ra tím tái, mắt nhắm nghiền, không khóc nổi một tiếng.
Sau khi chuyển viện cấp cứu, bác sĩ khuyên từ bỏ: "Không cứu được đâu. Cô còn trẻ, có thể sinh đứa khác". Vì xuất huyết não, dù giữ được mạng sống thì cũng sẽ liệt toàn thân hoặc thiểu năng. Nghe xong, người cha quyết định rút ống thở. Nhưng Tẩu Hoành Yến, dù vừa sinh xong còn yếu, vẫn lao tới ôm con đầy ống truyền, hét lớn: "Ai dám rút ống, tôi liều mạng với người đó!".
Chồng bà nổi giận: "Cô đã chọn cứu, sau này tự lo lấy!". Bà đáp: "Tôi tự lo! Tôi có công việc, có lương, một mình tôi vẫn nuôi được con".
Cả đêm đó, bà ôm đứa con bất động thì thầm: "Mẹ đây, con nhìn mẹ đi..."; "Thế giới này đẹp lắm, đã đến rồi thì mở mắt nhìn thử xem…". Gần sáng, bà nội đến thay ca. Vừa rời khỏi phòng, bé Đinh Tranh rên lên khe khẽ rồi bật tiếng khóc đầu tiên trong đời.
Bác sĩ nói: "Có thể khóc tức là còn sống, nhưng bị bại não nặng". Tẩu Hoành Yến mỉm cười hạnh phúc: "Đại nạn không chết, át có hậu phúc".
Sau khi xuất viện, người cha không hề bế con lần nào, còn cố tình tránh mặt và bỏ mặc tất cả.
Tẩu Hoành Yến vừa phải đi làm, vừa một mình chăm sóc đứa trẻ bại não.
Nhưng bà chưa từng hối hận: "Tôi chỉ cần con sống".
02. Tình mẹ có hai loại: một dịu dàng, một kiên cường
Bà nội xót cháu, chủ động dọn đến ở cùng, hỗ trợ con dâu. Hai người phụ nữ không cùng huyết thống, vì yêu thương chung một đứa trẻ, đã tạo nên một "gia đình đặc biệt".
Để luyện khả năng nhận thức, Tẩu Hoành Yến treo bóng bay đầy trần nhà, kiên nhẫn dạy con phân biệt màu sắc. 3 tháng sau, khi hỏi đâu là bóng đỏ, Đinh Tranh dù không thể ngẩng đầu, nhưng đôi mắt sáng long lanh đã hướng chính xác.

Bà tin chắc: "Con tôi không đần độn. Nếu trí tuệ bình thường, tôi sẽ giúp con học được một nghề".
Một tuổi, tay Đinh Tranh không thể nắm vật gì. Mẹ lấy giấy vụn ở trường, dạy con dùng tay yếu xé giấy, ngày này qua ngày khác. Cho đến một ngày, bé tự xé được một tờ giấy đầu tiên.
Biết con hay ngồi xổm vì yếu cơ, bà biến phòng khách thành sân tập, dán hình nổi lên tường để thu hút con đứng dậy, đi đến chỉ cho mẹ xem.
Năm 3 tuổi, cậu biết đi.
Từ 3–6 tuổi là thời kỳ vàng điều trị bại não bằng vật lý trị liệu.
Mỗi buổi xoa bóp kéo dài 1 tiếng, đau đớn đến mức trẻ trong phòng khóc rống, phụ huynh ngoài cửa cũng khóc.
Tẩu Hoành Yến chưa bao giờ rơi nước mắt, bà biết nếu mình khóc, con càng không chịu nổi.
Kể cả những ngày mưa gió, kể cả khi con khóc lóc van xin, bà vẫn kiên định: "Một khi đã buông xuôi một lần, thì sẽ dễ dàng buông nữa".
Một lần bà sốt cao, mơ màng nằm nghỉ thì Đinh Tranh mừng rỡ hỏi: "Mẹ bệnh rồi, hôm nay không cần đi trị liệu nữa đúng không?". Bà ngồi bật dậy, đưa con đi ngay.
Dù bà nội xót cháu dùng tay ăn cơm, mẹ vẫn kiên quyết dạy con dùng đũa, vì: "Sau này lớn lên, không biết dùng đũa, con làm sao ngẩng đầu với người ta?". Một năm sau, Đinh Tranh biết dùng đũa, tiếp đó học giặt quần áo, xếp đồ chơi...
Ngoài giờ làm, bà nhận thêm 2 việc phụ, vừa bán bảo hiểm vừa dạy học, để lo viện phí.
Kết quả:
4 tuổi biết đi vững
5 tuổi biết nhảy
7 tuổi tự lập hoàn toàn, đi học bình thường
03. Từ "đặc biệt" đến "phi thường" - Tình mẹ không bao giờ rời bỏ
Dù đã biết đi, nói chuyện, nhưng Đinh Tranh vẫn nói chậm, phát âm không rõ, khiến người khác nhận ra sự khác biệt.
Cậu từng khóc lóc xin nghỉ học.
Mẹ khuyên: "Con thử giới thiệu bản thân với các bạn, sẽ có người chơi với con".
Bà còn chuẩn bị cho việc con bị bắt nạt: "Sau giờ học đứng chờ ở cửa văn phòng thầy cô, chẳng ai dám bắt nạt trước mặt giáo viên".
Một lần cậu bị đá bầm chân vì vô tình làm rơi sách bạn học. Tẩu Hoành Yến tới lớp, yêu cầu con xin lỗi trước lớp, rồi khiến bạn kia cũng xin lỗi con. Bà vừa bảo vệ con, vừa dạy con tôn trọng người khác.
Từ đó, Đinh Tranh có bạn thân.
Khi mọi thứ đang tốt lên, chồng cũ đòi ly hôn, Tẩu Hoành Yến đồng ý không do dự.
Nhưng mẹ chồng cũ vẫn ở lại, tiếp tục cùng bà nuôi cháu.
04. "Không thử, sao biết mình không làm được?"
Tẩu Hoành Yến cho con dùng từ điển tra chữ, chuyển 80% bài học thành âm thanh, luyện nghe thuộc 500 chữ/phút. Mẹ con còn tranh luận đến khuya để giúp con nhớ bài. Với điểm số cao, cậu vào trường cấp 3 trọng điểm. Trong đợt quân sự đầu khóa, bị bạn chế giễu vì không đứng vững, cậu lại đòi nghỉ học.
Người mẹ vào lớp, kể về hành trình con đã đi để mong bạn bè thấu hiểu. Rồi đưa con đi viếng nhà tang lễ, nói: "So với cái chết, còn sống để cố gắng có gì là khổ?"; "Thân thể không nhanh bằng người ta, thì học hành phải hơn họ".
Năm 2007, Đinh Tranh đỗ Bắc Đại, thừa 60 điểm so với chuẩn, được nhiều trường danh tiếng mời nhập học. Sau đại học, cậu tiếp tục học thạc sĩ luật tại Bắc Đại, rồi làm pháp chế cho công ty lớn trong nước.

Một năm sau, muốn đi du học Harvard.
Cậu chùn bước vì học phí 50 vạn tệ (~1.7 tỷ VND), người mẹ nói: "Đậu được hay không là việc của con, xoay tiền là việc của mẹ. Dù có bán nhà, cũng đừng lo". Thầy hướng dẫn của cậu còn viết thư giới thiệu gửi Harvard.
Cậu không cần nộp TOEFL, vẫn được nhận, còn có học bổng. Số còn lại, người mẹ vay mượn để lo đủ Cậu hoàn thành chương trình Harvard trong 1 năm, lấy bằng luật sư New York.
Trong thời gian này, Tẩu Hoành Yến cũng sáng lập trung tâm giáo dục đặc biệt ở Vũ Hán, giúp 21 học sinh khuyết tật thi vào đại học trọng điểm.
Còn Đinh Tranh, luật sư tại New York, nối tiếp mẹ, cống hiến cho cộng đồng yếu thế.
Đinh Tranh đã bước qua con đường mà bác sĩ từng nói là không thể có lối đi nhờ mẹ và bà. Nhưng cái gọi là "phép màu", thực ra chỉ là một người mẹ chưa từng buông tay.