Vợ chồng bà Trương, 64 tuổi ở Quảng Đông, Trung Quốc, có 2 người con đều rất thành đạt. Sau khi về hưu, thay vì dưỡng già ở quê, bà Trương lên thành phố giúp các con trông cháu. Cuộc sống về già quay cuồng trong vòng lặp đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, chăm sóc cháu nhỏ lẫn lớn,... nhiều lúc khiến bà mệt mỏi. Chỉ đến khi chồng cũng nghỉ hưu và san sẻ phần nào công việc, bà mới có thời gian nghỉ ngơi.
Dẫu vậy, mong muốn về quê của bà cụ này vẫn dang dở vì con trai khăng khăng giữ mẹ ở lại để đưa đón cháu. Trong khi bạn bè đồng trang lứa bắt đầu đi du lịch, tận hưởng cuộc sống, vợ chồng bà Trương vẫn gắn bó với căn nhà của con trai, âm thầm làm chỗ dựa cho các con. Mãi đến khi cháu trai vào lớp 1, bà mới được “giải phóng”.
Trở về quê nhà, vợ chồng bà Trương tranh thủ đi khám sức khỏe thì phát hiện cả hai đều mắc bệnh mãn tính: cao huyết áp, mỡ máu. Riêng chồng bà còn bị đau bụng kéo dài, đi ngoài ra máu. Sau khi bà khuyên đi nội soi, ông được chẩn đoán mắc ung thư đại tràng giai đoạn cuối..
Hung tin giáng xuống khiến bà Trương như sụp đổ. Nhận được tin, con trai và con gái tức tốc về chăm cha mẹ. Dù được phẫu thuật, hóa trị và xạ trị, bệnh tình của chồng bà Trương vẫn tiến triển xấu và nhanh chóng di căn sang gan, thận. Chỉ một tháng sau, ông qua đời. Mất đi người bạn đời, bà đau đớn tột cùng nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần nhờ sự động viên của các con.
Ảnh minh hoạ: Internet
Sau tang lễ, cả con trai lẫn con gái đều mong muốn đón mẹ về ở cùng. Tuy nhiên, bà Trương từ chối vì lo ngại sống chung lâu ngày dễ phát sinh mâu thuẫn. Với bà, người già còn đi lại được thì nên sống độc lập. Tuy nhiên, trong một lần đi chợ, bà Trương bị ngã phải vào viện. Con trai về chăm đã và thuyết phục bà bán nhà, dọn lên thành phố sống cùng. Bà Trương đồng ý nhưng mâu thuẫn cũng bắt đầu nảy sinh từ đây.
Hoá ra, khi bà Trương bán nhà và đưa toàn bộ 500.000 NDT (hơn 1,8 tỷ đồng) cho con trai, con dâu không còn niềm nở với bà như trước. Biết bản thân giờ không còn giá trị "lao động", bà Trương cảm thấy mình trở thành gánh nặng cho con trai và con dâu nên quyết định chuyển đến nhà con gái.
Dù sống trong căn hộ chỉ hai phòng ngủ, con gái và con rể vẫn nhường phòng lớn, có nắng cho bà. Không những vậy, con rể dù bận vẫn nấu ăn mỗi ngày để chăm mẹ vợ, quan tâm đến chế độ ăn do bệnh nền của bà. Khi bà Trương gãy chân, con rể mua xe lăn, cuối tuần còn đưa bà ra công viên tắm nắng.
Trước sự chăm sóc tận tình của con gái và con rể, bà Trương không khỏi áy náy. Nghĩ đến khoản tiền 500.000 NDT đưa hết cho con trai, bà định gọi điện bảo con chuyển lại một nửa cho em gái. Nhưng chưa kịp nói, bà bất ngờ nghe được một cuộc trò chuyện khiến bà sững sờ và xúc động.
Tối hôm đó, khi đang chống nạng ra nhà vệ sinh, bà nghe thấy con gái vui mừng báo với chồng rằng đã nhận được 250.000 NDT từ anh trai. Cô định dùng số tiền để mua một căn hộ ba phòng cũ ở tầng một, gần nhà, có sân nhỏ để tiện cho mẹ già đi lại. Con rể lập tức ủng hộ: “Mẹ em lớn tuổi rồi, ở tầng một sẽ thuận tiện hơn!”
Khoảnh khắc ấy khiến bà Trương chết lặng. Hóa ra, con trai và con dâu không tranh giành tài sản mà chủ động chia sẻ với em gái. Con rể thì hết lòng chăm sóc bà như mẹ ruột. Trong khi nhiều gia đình rạn nứt vì tiền bạc, các con bà vẫn hòa thuận, yêu thương nhau và hiếu thảo với mẹ. Bà Trương nhận ra mình là người may mắn.
Bà Trương cũng nhận ra rằng khi tuổi già đến, ai cũng cần giữ tinh thần độc lập và lạc quan. Dù cuộc sống về hưu có nhiều biến động, thậm chí cả mất mát lớn lao, bà Trương vẫn học cách bước tiếp, nhìn thấy điều tích cực trong hành trình của mình. Đó cũng là cách sống giúp người cao tuổi giữ được giá trị bản thân và truyền cảm hứng cho thế hệ sau.
(Theo Sohu)