Sống “nghệ thuật” như Influencer Hiếu Sol: Ngồi ăn vỉa hè vẫn tự tin, dự tiệc Michelin cũng không choáng ngợp!

Trong cuộc sống hiện đại đầy rẫy những áp lực, việc tận hưởng từng phút giây được sống đã trở thành một nghệ thuật.

Khi đã không còn quá áp lực về tiền bạc, vật chất, nhiều người mới chợt “tỉnh mộng” tự hỏi vậy cuộc sống là gì, chúng ta liệu đã hài lòng với cuộc sống của mình chưa, hay ngậm ngùi nuối tiếc những tháng năm đã “sống hoài”, “sống phí”. Nhiều người nói về nghệ thuật sống, nhưng sống sao cho nghệ thuật thì chắc hẳn vẫn là một điều gây nhiều tranh cãi. Là một KOC, người có ảnh hưởng về du lịch nghỉ dưỡng và phong cách sống cao cấp được công chúng yêu thích, Hiếu Sol đã chia sẻ quan điểm của mình về nghệ thuật sống – cách để tận hưởng cuộc sống như nó vốn có mỗi ngày. Không đắt đỏ, không hào nhoáng cũng không cần hoa mỹ, lối sống thong dong, tự tại của anh đã truyền cảm hứng cho cộng đồng ở nhiều lứa tuổi.

Nghệ thuật của cuộc sống bắt nguồn từ sự rung cảm tinh tế trước cái đẹp

Anh muốn mọi người gọi mình là gì: một nhà báo, một stylist, một doanh nhân hay điều gì khác? Vì sao?

Tôi hay bị nhầm là stylist – người tạo dựng phong cách, có lẽ vì tôi ăn mặc cũng gọi là có chút gout riêng, nhưng tôi hoàn toàn không phải stylist đâu (cười). Nhà báo là đương nhiên, nghề chính của tôi, còn nghề tay trái hiện tại của tôi là một luxury travel & lifestyle influencer – người có ảnh hưởng về du lịch nghỉ dưỡng & phong cách sống cao cấp, tôi may mắn được hợp tác với khá nhiều thương hiệu khách sạn, khu nghỉ dưỡng, thời trang, công nghệ… Còn “doanh nhân” thì có lẽ tôi không dám, vì tôi biết bản thân không hề giỏi kinh doanh, chỉ làm việc đủ sống.

Hiếu Sol là một gương mặt thân quen với rất nhiều resort 5 sao xa xỉ, nhà hàng sao Michelin hay các triển lãm nghệ thuật…  Điều đó khiến cho nhiều người nghĩ rằng công việc của anh chỉ có “ăn và chơi”; nhưng để “ăn và chơi” được như vậy cũng là cả một nghệ thuật. Anh có thể chia sẻ đôi điều về công việc này của mình? Có áp lực nào đối với anh trong những chuyến công tác tưởng chừng như chỉ có “ăn và chơi” đó không?

“Thú ăn chơi” thì nhiều bậc danh nhân đã bàn luận rất hay, như nhà văn Thạch Lam, Nguyễn Tuân, Vũ Bằng, Băng Sơn…, tôi không dám lạm bàn chung, mà chỉ nói riêng về bản thân. Như tôi chia sẻ từ đầu, sống đối với tôi là một nghệ thuật. Nhưng ta không nên gồng mình lên để chứng tỏ “tôi nghệ thuật”. Đầu tiên, phải có sự yêu thích và phù hợp, sau đó, phải khám phá, học hỏi, thẩm thấu. Cuộc sống của tôi luôn là một quá trình khám phá, học hỏi không ngừng nghỉ, một cách tự nhiên. Trải nghiệm resort 5 sao, nhà hàng Michelin, triển lãm… cũng chỉ nằm trong quá trình đó. Quan trọng ta học hỏi như thế nào, thẩm thấu được bao nhiêu.

Quan trọng nhất, ta có vui với phong cách sống ấy không. Tôi có thể ngồi hưởng thụ thoải mái trong một nhà hàng Michelin ở Ý, cũng có thể rất tự tin ăn quán vỉa hè Sài Gòn. Nhưng có những người chỉ thích ăn vỉa hè, và cũng có người chỉ ăn được ở nhà hàng cao cấp. Ưu điểm của tôi có lẽ là xem mọi nơi đều như nhà mình, cả thế gian đều là nhà tôi, mọi người đều bình đẳng, mọi giá trị vật chất đều bình thường, được con người tạo ra, phục vụ cho con người, nên hiếm ai hay điều gì khiến tôi phải thấy choáng ngợp, áp lực, có chăng tôi chỉ choáng ngợp trước vẻ đẹp của tự nhiên, rung cảm trước tính nhân văn của con người, và đôi khi áp lực trước sự xấu xí cũng của con người.

Nghệ thuật sống của một quý ông: Quay về với những giá trị nguyên bản

Trên MXH, Hiếu Sol luôn xuất hiện với hình ảnh một chàng trai thong dong, tự tại với một cuộc sống “rất chill”. Ở ngoài đời, anh là người như thế nào?

Trước đây, nhiều người bảo là hơi sợ tôi bởi nhìn mặt tôi khó tính. Mà đúng, tôi khó thật, chắc một phần do gốc Huế. Tôi rất cầu toàn trong công việc, theo kiểu chi li xét nét, có bạn nhân viên cũ kể rằng từng bị ám ảnh bởi tôi, dù tôi không la mắng gì, mà vì tôi đòi hỏi quá cao, quá chi tiết. Sau này, trải qua nhiều thăng trầm, tôi phần nào có được nhận thức riêng rộng mở về bản thân, về nhân sinh quan, thế giới quan, nên tôi sống và làm việc thoải mái hơn, thuận theo bản tâm, đôi khi hơi bê tha, đôi khi hơi lười biếng, nhưng tôi thấy mình vui. Thi thoảng thấy khoé miệng mình hơi trễ xuống, tôi lập tức cười mỉm lên. Cuộc sống vốn nhiều áp lực, tôi không muốn làm cho bản thân và người xung quanh thêm mệt mỏi, tôi muốn đưa năng lượng tích cực đến với mọi người. Tôi làm mọi thứ chậm rãi, đi du lịch kiểu “slow travel”. Vì vậy, hiện tại tôi là một ông chú thong dong, tự tại với một cuộc sống khá “chill”, dù phải bay đây đó công tác hơi nhiều.

Điều gì đã tạo nên anh ngày hôm nay hay ai là người có ảnh hưởng quyết định tới lối sống của anh?

Tôi sinh ra, lớn lên, học hết đại học ở Huế - một thành phố của di sản, văn hoá, nghệ thuật. Tôi đọc sách rất nhiều từ nhỏ, thượng vàng hạ cám, mẹ tôi trước là thủ thư của Thư viện tỉnh Thừa Thiên, tôi đọc chắc cũng gần hết một nửa sách truyện và báo chí ở đó. Ba tôi là nhạc sỹ, tôi được nghe nhiều thể loại nhạc từ khi mới sinh. Tôi nghĩ tất cả những điều đó góp phần tạo nên tôi ngày hôm nay. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sự nhận thức, cũng có thể nói là sự thức tỉnh của bản thân, theo từng quá trình. Sống là một quá trình nhận thức, học hỏi, khám phá về thế giới và về chính mình. Nếu ta có thể bớt nói lại, nghe nhiều hơn, tư duy nhiều hơn, tôi nghĩ chúng ta sẽ luôn đi trên một hành trình đẹp đẽ.

Từng viết rất nhiều về nghệ thuật sống, vậy theo anh, thế nào là sống một cách có nghệ thuật? Trong trường hợp của cá nhân anh thì sao? 

Tôi đặt tên cho “đứa con tinh thần” là Navigator - Ấn phẩm Du thuyền & Nghệ thuật Sống. Vì sao lại là “Nghệ thuật sống” mà không chỉ là “phong cách sống”, vì với tôi, để sống tốt, sống đẹp, điều đó dù rất đỗi tự nhiên, nhưng mặt khác lại không hề đơn giản. Có thể đấy là một hành trình hoàn thiện bản thân, để ta gột bỏ từng lớp bụi quanh mình, để ta chiêm nghiệm vẻ đẹp thế gian, để ta nâng cấp bản thân thành một phiên bản tốt đẹp hơn, để ta nhìn thấy những điều đẹp đẽ từ bên trong những gì bình thường. Phong cách có thể thay đổi, nhưng nghệ thuật sẽ vĩnh hằng. Trong mọi khía cạnh của cuộc đời, khi ta nâng tầm từ thói quen, sở thích, phong cách… lên thành nghệ thuật, nghĩa là ta đã thăng hoa tâm hồn, bản thân, và cả cuộc sống xung quanh mình, khiến mọi điều trở nên thi vị, đẹp hơn, rung động hơn. Mọi điều quanh mình, trong mình đều là nghệ thuật, còn gì tuyệt vời bằng.

Anh quan điểm thế nào về một lối sống thượng lưu? Có phải đó chỉ là sự giàu có, xa xỉ và phủ quanh mình đầy hàng hiệu?

Sự giàu có, xa xỉ và phủ quanh mình đầy hàng hiệu là một phần của lối sống thượng lưu, dĩ nhiên nó không phải là tất cả, đặc biệt trong thời buổi hiện tại. Anh phủ hàng hiệu nhưng anh mặc đẹp không, hay anh bị áo quần che lấp? Anh giàu có nhưng anh cư xử thế nào, lịch thiệp hay trịch thượng?

Định nghĩa về sự sang trọng, thương lưu bây giờ rất rộng, bao gồm cả khía cạnh tinh thần. Ngoài vật chất, lối sống thượng lưu còn có nghĩa là biết cách hưởng thụ, từ vẻ đẹp của tự nhiên cho đến vẻ đẹp của nghệ thuật, của cuộc sống, đến cả vẻ đẹp của thời gian trôi qua. Bởi thế mà nhiều đại gia muốn tô điểm bản thân bằng vẻ đẹp của âm nhạc, văn chương, hội hoạ, nhưng thực tế chính họ lại là những người khiến nghệ thuật càng lấp lánh hơn, có giá trị hơn bên ngoài bản thân họ. Thật ra cũng tốt, giúp họ có thêm hiểu biết về nghệ thuật và có khi lại đem lòng yêu nghệ thuật. Ngay bản thân tôi, thật ra cũng phải bám vào chữ “luxury” khi làm báo, hay làm influencer, nhưng đó là một phần nhỏ trong lối sống của tôi, không phải là tất cả.

Vậy còn quý ông thì sao, anh quan điểm thế nào về phẩm chất của một quý ông hiện đại? Một người có thu nhập ở mức trung bình, có ngoại hình bình thường có thể trở thành một “quý ông” được không?

Câu trả lời xưa như trái đất, rằng mọi đàn ông đều có thể là một quý ông, từ đứa bé 8 tuổi đến cụ già 80 tuổi, nếu họ biết cách cư xử, biết sống thật, sống đẹp, và biết cách ăn mặc thì càng tốt, bất kể điều kiện kinh tế, ngoại hình. Tôi luôn tự nhắc và đề cao tính nhân văn, lòng nhân ái. Dĩ nhiên bạn cũng nên sạch sẽ, thơm tho, gọn gàng nữa. Không cần ai cũng phải biết ăn mặc đẹp nổi bật, có phong cách riêng, điều đó không dễ, và nếu ai cũng vậy thì tôi thất nghiệp sao?

 

Nếu tự “định nghĩa” về mình, anh sẽ nói điều gì?

Tên tôi là Hiếu, tên ở nhà được đặt khi mới sinh là Sol – khoá Sol trong âm nhạc, tôi tự đặt tên cho mình trong công việc và trên mạng xã hội là Hieu Sol, đều là tên thật của tôi. Tự định nghĩa về mình rất khó, tôi chỉ nghĩ đối với bản thân tôi và một vài người thân thiết, tôi sẽ rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị. Còn đối với xã hội, tôi là một người bình thường phiêu du qua cuộc sống này, có những câu chuyện riêng, có những nỗi niềm riêng, đang cố gắng sống thật, sống đẹp, chừng nào tôi còn được sống.

Trân trọng cảm ơn anh về cuộc trò chuyện ý nghĩa này!