Tôi từng nghĩ: “Miễn là đi chợ trong buổi sáng, lúc nào cũng như nhau cả.” Cho đến một ngày, vì bận việc, tôi phải đi chợ trễ hơn mọi khi khoảng 1 tiếng – và chính từ hôm đó, tôi mới hiểu sự khác biệt chỉ lệch 1 tiếng cũng ảnh hưởng đến ví tiền và chất lượng bữa cơm ra sao.
Tôi là một bà mẹ 35 tuổi, sống ở Hà Nội, đang nuôi con nhỏ và quản lý toàn bộ chi tiêu bếp núc trong nhà. Trước nay, tôi thường đi chợ vào khoảng 6h30 sáng – thời điểm được coi là “điển hình” của những bà nội trợ muốn mua đồ tươi. Nhưng hôm đó, vì dậy muộn hơn 1 chút, tôi ra chợ lúc 7h45 – và đó là lúc tôi “mở mắt” về sự thay đổi mà trước giờ mình bỏ qua.
1. Cùng một món, chênh giá thấy rõ chỉ vì đi muộn hơn
Hàng rau quen mỗi ngày tôi mua:
- Rau muống: Thường giá 8.000–10.000đ/bó khi tôi đi lúc 6h30.
Hôm ấy, 7h45 ra đến nơi thì chỉ còn bó héo, cô bán bảo: “Em thông cảm, sáng hàng tươi bán hết rồi, còn đâu bán nấy”.
Tôi đành quay sang sạp khác, nhưng giá cao hơn: 12.000đ – mà nhìn rau cũng không thật sự tươi.
Cá rô phi, thường sáng sớm còn nguyên con, mang đỏ, được lựa chọn kỹ. Khi tôi tới muộn, cá bị xẻ, lật dở ra nhiều lần, có mùi hơi tanh – nhưng giá không rẻ hơn bao nhiêu, vì người bán vẫn muốn “gỡ nốt phần tồn”.
Tổng tiền đi chợ hôm ấy: Tăng gần 30.000 đồng, mà chất lượng lại giảm rõ rệt.

2. Không chỉ mất tiền – mà còn mất quyền lựa chọn
Đi chợ sớm, tôi chọn được:
- Miếng thịt ba chỉ nạc mỡ hài hòa.
- Bó rau non, lá đều, tươi xanh.
- Cá chọn được con to vừa, mang còn đỏ, chưa bị đảo nước nhiều.
Nhưng đi chợ muộn hơn 1 tiếng, tôi chỉ còn… những gì người khác đã chọn xong. Cô bán thịt lắc đầu: “Miếng nào đẹp người ta mua hết rồi em ơi”. Cô bán cá nói thật: “Chị cũng không dám bảo cá này còn ngon đâu, bán nốt thôi”.
Mua vẫn phải mua, vì đã ra đến chợ, nhưng rõ ràng tôi đang mua bằng thế bị động – và cái giá phải trả là tiền vẫn chi, nhưng lòng thì… không vui.
3. Đi sớm – không chỉ là chuyện đồ tươi, mà còn là tâm lý
Tôi để ý, buổi sáng sớm, chợ còn vắng, người bán còn thoải mái, sẵn sàng trò chuyện, bớt tiền, thêm rau thơm. Còn lúc gần 8h trở đi, chợ bắt đầu ồn, chen chúc, người bán mệt – và rõ ràng ai cũng muốn bán nhanh để dọn hàng.
Đi chợ sớm, tôi trả giá êm hơn – đi chợ muộn, người bán thường nói nhanh, giá chốt gọn, ít muốn nói thêm.
Với những người đang cần kiểm soát chi tiêu, thì thời điểm đi chợ chính là yếu tố “ngầm” làm ví tiền bị rò rỉ mà không nhận ra.
4. Một tiếng đồng hồ – chênh đến cả trăm nghìn một tuần
Tôi thử làm phép tính so sánh trong 2 tuần:
- Tuần 1: Đi chợ lúc 6h30 sáng, trung bình tiêu 130.000đ/ngày
- Tuần 2: Đi chợ sau 7h45 sáng, trung bình tiêu 150.000đ/ngày (do mua bù món khác hoặc hàng kém tươi nên phải mua thêm)
→ Chênh lệch khoảng 20.000đ/ngày
→ Một tuần chênh 100.000–120.000 đồng, chưa kể chất lượng bữa ăn giảm.

5. Kết luận nhỏ – bài học lớn
Từ hôm đó, tôi trở lại thói quen đi chợ sớm – cố gắng trong khung 6h00–6h45 là tốt nhất. Không chỉ tiết kiệm được tiền, mà tôi thấy đầu óc mình cũng nhẹ nhõm hơn vì mua nhanh – mua đúng – nấu vui.