Những buổi họp lớp vốn được coi là dịp để ôn lại kỷ niệm thời học trò, gắn kết tình bạn thuở thiếu thời. Thế nhưng, theo thời gian, không ít cuộc gặp mặt lại bị biến thành nơi phô trương địa vị, so sánh giàu nghèo. Câu chuyện của anh Lưu, 48 tuổi, (Nam Ninh, Trung Quốc), là một ví dụ điển hình để nhiều người phải suy ngẫm.
Anh Lưu vốn là một nhân viên bình thường trong một xưởng cơ khí nhỏ. Cuộc sống không dư dả, nhưng gia đình êm ấm, vợ chồng hòa thuận, con cái chăm ngoan.
Khi nhận được lời mời họp lớp sau 30 năm ra trường, anh háo hức chuẩn bị, trong lòng tràn đầy mong chờ được gặp lại bạn cũ. Anh nghĩ, những người từng cùng mình chia sẻ từng gói quà vặt, cùng nhau học bài trong ký túc xá chật chội, hẳn sẽ vẫn giữ được sự thân tình năm xưa.
Thế nhưng, ngày họp lớp lại không giống tưởng tượng. Ngay khi bước vào nhà hàng, anh nhận ra sự phân biệt rõ rệt.
Một nhóm bạn cũ nay đã là lãnh đạo, doanh nhân, chủ cửa hàng lớn… được sắp xếp ngồi riêng một bàn, với những món ăn đặc biệt hơn. Phần còn lại, trong đó có anh, bị xếp ngồi ở bàn phụ, món ăn đơn giản, thậm chí đồ uống cũng khác biệt.

Ảnh minh hoạ
Ban đầu, anh Lưu cố gắng không để tâm, vẫn cười nói, vẫn chúc mừng thành công của bạn bè. Nhưng càng về sau, anh càng cảm nhận sự xa cách. Một vài người thậm chí còn vô tình buông lời: “Ngồi cùng nhau cho tiện, mỗi người một hoàn cảnh mà”. Lời nói ấy như một bức tường được dựng lên, khiến anh thấy mình bị tách biệt ngay trong tập thể từng gắn bó.
Bữa tiệc kết thúc, anh Lưu lặng lẽ ra về. Anh không trách ai, cũng không buồn giận, chỉ cảm thấy hụt hẫng. Trong ký ức của anh, bạn bè từng rất bình đẳng, chẳng ai hơn ai. Thế mà giờ đây, khoảng cách vô hình của địa vị xã hội đã tạo ra ranh giới.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, anh bất ngờ nhận được một tin nhắn. Người gửi là Trương Hải, bạn học cùng bàn với anh suốt ba năm trung học. Nội dung chỉ vỏn vẹn vài dòng:
“Lưu à, hôm nay nhìn thấy cậu bị sắp xếp ngồi ở bàn khác, tớ thật sự khó chịu. Trong lòng tớ, cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất, không bao giờ phân biệt. Lần sau, nhất định chúng ta phải ngồi cùng nhau, nhắc lại những ngày tháng cũ”.
Anh Lưu đọc đi đọc lại tin nhắn ấy nhiều lần, mắt cay cay. Bao nhiêu cảm giác nặng nề lúc chiều bỗng tan biến. Anh nhận ra rằng, tình bạn thật sự không nằm ở bàn tiệc sang trọng hay địa vị xã hội, mà nằm ở sự trân trọng và chân thành của mỗi người.
Chia sẻ câu chuyện này trên nền tảng Toutiao, anh Lưu không trách những bạn đã ngồi bàn riêng. Anh hiểu, xã hội nào cũng có sự khác biệt, và đôi khi con người vô tình để vật chất chi phối cách cư xử. Nhưng chính tin nhắn giản dị kia đã cho anh một bài học: tình bạn nếu còn giữ được sự đồng cảm, thì dù thời gian trôi qua bao lâu, khoảng cách địa vị lớn thế nào, nó vẫn không bị mai một.
Câu chuyện của anh Lưu nhanh chóng được chia sẻ trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nhiều người đồng cảm.
Một độc giả bình luận: “Chức vụ, tiền bạc có thể thay đổi, nhưng ký ức và tình bạn chân thành mới là điều đáng giữ gìn”. Người khác viết: “Điều đau lòng không phải là ngồi ở bàn nào, mà là sự phân biệt trong ánh mắt. May mắn thay, vẫn còn những người bạn không quên năm tháng cũ”.
Cuộc sống hiện đại khiến con người dễ bị cuốn vào vòng xoáy so sánh và khoảng cách. Nhưng câu chuyện của anh Lưu nhắc nhở rằng tình bạn thật sự luôn hiện hữu. Đôi khi, chỉ cần một tin nhắn giản dị cũng đủ để sưởi ấm lòng người, giúp chúng ta nhớ rằng: tình nghĩa thuở ban đầu vẫn đáng trân trọng hơn bất kỳ địa vị nào.