Lương hưu 30 triệu đồng/tháng, nhưng thông gia hỏi tôi chỉ đáp: “4 triệu, đủ ăn thôi”, nhờ thế mà yên ổn về sau

Tôi từng nghĩ người thân quen với nhau thì nên nói thật, cho đến bữa cơm hôm ấy. Một câu trả lời 'không thật", giữ được sự hòa thuận của hai bên thông gia.

Bữa cơm với sui gia 

Tôi tên là Vương Phúc Sinh, 62 tuổi, sinh ra ở một thị trấn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi thi đỗ vào trường sư phạm trung cấp và được phân công dạy tại trường tiểu học trong huyện. Từ đó, tôi gắn bó với nghề suốt hơn 30 cho đến khi nghỉ hưu.

Khi nghỉ hưu, tôi nhận được hơn 8000 NDT (khoảng 29,5 triệu đồng) mỗi tháng, ở quê tôi mức lương hưu đó cũng được xem là khá tốt. Vợ tôi tên Lý Quế Lan, kém tôi một tuổi, từng làm việc ở hợp tác xã. Sau khi đơn vị giải thể, bà ở nhà chăm lo cho gia đình.

Chúng tôi có 2 đứa con: con trai Vương Lỗi 35 tuổi, làm việc ở thành phố, đã lập gia đình và có cháu nhỏ 5 tuổi. Còn con gái Vương Đình 32 tuổi thì lấy chồng gần nhà, cuộc sống ổn định và có 1 bé 3 tuổi.

Tưởng rằng con cái yên bề gia thất thì vợ chồng tôi có thể an hưởng tuổi già, nhưng thực tế lại chẳng đơn giản.

Con trai ở thành phố có gánh nặng nhà cửa, xe cộ, thường xuyên ngỏ lời vay tiền. Con gái dù hiếu thảo nhưng kinh tế eo hẹp, thỉnh thoảng cũng cần giúp đỡ. Nhiều năm nay, chúng tôi sống tằn tiện, không dám tiêu pha, càng không dám để ai biết thật sự mình có bao nhiêu tiền hưu.

Một lần, bên thông gia – cha mẹ của con dâu có ghé nhà ăn cơm. Trong bữa, họ vô tình hỏi: “Ông Vương này, lương hưu của ông bao nhiêu một tháng?”

Tôi định đáp thật, nhưng thấy vợ khẽ liếc về phía bếp, tôi lập tức hiểu ý và nói: “Chỉ hơn 1.000 tệ (khoảng 3,7 triệu đồng), đủ sống qua ngày thôi.”

Sắc mặt bên sui hơi khựng lại, rồi cười gượng: “Thế thì 2 bác cũng chẳng dư dả gì.”

Tôi chỉ cười, nói thêm vài câu cho qua chuyện.

Từng dành nửa đời để lo cho con

Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi “giấu” như vậy. Trước kia, khi con trai cưới vợ, vợ chồng tôi dốc gần hết tiền tiết kiệm giúp mua nhà, sửa sang nội thất. Sau đó, mỗi tháng lại gửi thêm vài nghìn tệ phụ con trả nợ. Dần dà, nó coi chuyện đó là đương nhiên.

Đỉnh điểm là lúc con muốn đổi xe. Xe cũ vẫn chạy tốt, nhưng nó nói đi làm phải có “thể diện”, đến xin chúng tôi giúp 50.000 NDT (khoảng 185 triệu đồng) để bù mua xe mới. Tôi chưa kịp phản ứng thì con dâu đã nói:

“Ba giúp chút cho anh Lỗi đi, sau này công việc thuận lợi, cũng là tốt cho cả nhà.”

Vợ tôi im lặng, đợi con về mới bảo nhỏ: “Không được, mình còn phải giữ tiền dưỡng già. Cứ giúp mãi, nó chẳng bao giờ biết tự lo.”

Tôi im lặng. Nghĩ lại, đúng thật. Nhiều năm nay, con trai hiếm khi hỏi han sức khỏe cha mẹ, chỉ gọi điện khi cần tiền. Trái lại, con gái dù chẳng khá giả vẫn hay mua ít đồ cho bố mẹ, lâu lâu lại nấu cơm, giặt đồ giúp chúng tôi. Có lần thấy tôi mặc chiếc áo len cũ mòn, con bé rưng rưng nước mắt, hôm sau mang áo mới tới mà chẳng nói gì.

Vì vậy, khi thấy vợ ra hiệu trong bữa cơm hôm ấy, tôi lập tức hiểu. Nếu để bên sui biết tôi có lương hưu 8.000 NDT, chẳng bao lâu lại phải tiếp tục lo hết hơi hết sức cho con.

Sau bữa cơm, mẹ vợ của con trai còn nói khẽ với vợ tôi: “Sau này 2 bác ráng giúp thêm vợ chồng nó, áp lực lớn lắm.”

Vợ tôi chỉ cười nhẹ: “Chúng tôi cũng chẳng dư đâu, cố được chừng nào thì giúp con chừng ấy.”

Khi khách về, bà ngồi thừ trên ghế, xoa trán mệt mỏi. Tôi hỏi: “Sao bà không cho tôi nói thật?”

Bà đáp: “Giấu là để yên thân. Tiền mình cực khổ cả đời dành dụm, chẳng thể để người khác định đoạt.”

Tôi hiểu, trong câu nói ấy có cả nỗi lo lẫn sự tỉnh táo.

Lương hưu 30 triệu đồng/tháng, nhưng thông gia hỏi tôi chỉ đáp: “4 triệu, đủ ăn thôi”, nhờ thế mà yên ổn về sau- Ảnh 1.

Ảnh minh họa 

Học cách sống cho mình

Từ đó, mỗi khi con trai than khó, chúng tôi chỉ nói “gần đây túng quá”. Dần dần, nó cũng ngại mở miệng hơn, bắt đầu tự lo toan. Ngược lại, mối quan hệ với con gái càng thân thiết. Nó thường chở chúng tôi đi dạo, đưa cháu về chơi, mang chút quà quê biếu lại.

Giờ đây, tôi càng thấm thía: dưỡng già phải dựa vào chính mình, chứ không thể đặt hết hy vọng vào con.

Một chiều, khi ngồi phơi nắng, vợ tôi khẽ nói: “Sau này, tiền của mình cứ để mà tiêu, đừng cho ai nữa.”

Tôi gật đầu.

Cả đời này, chúng tôi đã hy sinh quá đủ cho con cái. Quãng thời gian còn lại, đã đến lúc sống cho chính mình.

*Chia sẻ của ông Vương Phúc Sinh (Trung Quốc) trên 163.com